Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 197: Hay là, anh lại cởi ra cho tôi xem



Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Miệng Nam Tầm run lên, hàm răng không cẩn thận đã cắn phải đầu lưỡi.

Cô vội vã đứng dậy, co giò lên nhảy nhảy, trông thật khôi hài mà vẫn nhảy về phía trước.

Cách không xa phía sau bỗng vang lên tiếng cười khẽ nặng nề.

Nam Tầm nhảy càng nhanh hơn, nhưng bất ngờ lại vướng phải một ngọn rễ ngoi lên mặt đất của đại thụ.

Mắt thấy sắp phải ngã sấp mặt, một cánh tay mạnh mẽ bỗng ôm lấy eo cô lôi trở lại.

Ngay sau đó, Nam Tầm chợt thấy cơ thể nhẹ đi, cả người đã bị người phía sau ôm ngang lên.

Nam Tầm kinh ngạc hô nhỏ, cánh tay ôm lấy vai người đàn ông theo bản năng.

..... Là dã nhân lưu manh kia.

Bởi vì tư thế bị ôm, Nam Tầm vừa ngẩng đầu là có thể thấy được gò má của hắn. Đối phương vừa lúc nghiêng đầu nhìn nơi khác, lộ ra phía sau gáy mình.

Không biết Nam Tầm thấy được cái gì mà đôi mắt cô bỗng trừng to, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Ánh mắt của cô trở nên hừng hực, đôi mắt của cô trở nên càng thêm long lanh lóe sáng như điểm xuyết vô số những vì sao.

Dã nhân cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi tràn ngập dã tính như xẹt qua vệt sáng, nhếch miệng lên cười xấu xa: "Lần này cô đi cũng không đi nổi, để tôi xem cô còn chạy được tới chỗ nào."

Nam Tầm không lên tiếng mà vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Dã nhân này trông thật đẹp mắt, cảm giác còn khôi ngô hơn lần trước, là một vẻ đẹp tràn đầy dã tính.

Dã nhân thấy cô không nói lời nào, mày kiếm đen rậm hơi nhíu, tầm mắt rơi thẳng trên đùi cô: "Báo hoang nhỏ, cô bị rắn độc cắn?"

Tầm mắt hắn lại đảo qua một vòng, thấy được con rắn bị cô giết chết, không khỏi huýt sáo: "Báo hoang nhỏ, là do cô làm? Đây còn là lần đầu tiên tôi thấy được đàn bà một mình giết một con rắn độc đấy."

Nam Tầm thiếu chút nữa bị xưng hô của hắn làm rùng mình chết.

Báo hoang nhỏ? Sao anh không gọi là mèo hoang nhỏ luôn đi?

"Báo hoang nhỏ, tên tôi là A Mãng. Lần trước tôi đã nói rồi, có phải cô đã quên?" Dã nhân nói xong liền thả Nam Tầm xuống, sau khi quấn con rắn độc quanh hông mình, lại ôm cô lên lần nữa.

Nam Tầm ho một tiếng: "Nhớ chứ, nhớ chứ."

A Mãng xem dáng vẻ của cô, hiển nhiên là nói dối, báo hoang nhỏ quả nhiên đã quên hắn.

A Mãng không khỏi có chút bực bội: "Ngày ngày tôi đều nhớ con báo hoang nhỏ, vậy mà cô lại quên tôi không còn một mống. Cái cô này!"

Nam Tầm lẳng lặng núp trong ngực hắn, bỗng nhiên nở nụ cười vô cùng xán lạn, gọi một tiếng đầy ngọt ngào: "A Mãng."

Vừa kêu một tiếng, A Mãng cảm giác tim mình ngứa hết lên, liền mím môi, không truy cứu chuyện cô đã quên hắn nữa.

"Báo hoang nhỏ, cô còn chưa nói cho tôi biết cô tên gì." A Mãng hỏi.

Nam Tầm cong khóe miệng, nói: "Tôi tên A Khê."

A Mãng không ngừng lặp lại tên cô, đôi mắt hơi tỏa sáng: "Báo hoang nhỏ, tên của cô thật dễ nghe. A Khê, A Khê..."

A Mãng ôm Nam Tầm vào một hang đá, cái hang này hẳn là chỗ ở ngắn hạn của hắn. Bởi vì bên trong khá trống vắng, trên đất bày một tầng cỏ khô sơ sài, bên cạnh có vài tấm da thú vừa lột còn mang theo mùi máu tanh chưa tan.

A Mãng đặt Nam Tầm trên đống cỏ khô, sau đó hắn bò xuống, nhẹ nhàng liếm vết thương trên đùi Nam Tầm.

Đùi Nam Tầm run lên, cả người cũng run lên, nói chuyện đều bắt đầu lắp bắp: "Anh, anh anh anh đang làm gì thế?"

A Mãng khẽ ngẩng đầu liếc cô một cái, lại tiếp tục liếm. Tiếp theo, hắn nhắm ngay chỗ rắn độc cắn hút mạnh một ngụm, sau đó phun một ngụm máu ra đất.

Nam Tầm hít sâu: "Anh nhẹ chút!"

A Mãng nói mơ hồ không rõ: "Không thể nhẹ chút, tôi phải hút hết máu độc ra ngoài."

Trái tim Nam Tầm nhảy lên rầm rầm.

Mẹ nó, muốn chết, muốn chết, ngứa quá, ngứa quá. Đó là đùi cô đó, đùi đó, lại vào trong chút nữa là đến bắp đùi rồi.

Không biết có phải ảo giác của Nam Tầm hay không, cô luôn cảm thấy đồ khốn này hút hút liền cọ vào bên trong.

Nam Tầm tóm chặt tóc hắn giật lên, gương mặt cô đã nghẹn đến mức đỏ bừng: "Không cần hút, tôi đã khỏe rồi!"

Gương mặt tuấn tú của A Mãng chợt phóng to trước mặt cô, khóe miệng cong lên nói như trêu tức: "Thật sự không cần?"

Nam Tầm cũng không lùi lại, nhìn dã nhân lưu manh cười có chút thèm đòn trước mặt mình, cô bỗng hỏi: "Này, có phải là anh nhìn trúng tôi?"

Khóe miệng A Mãng nhoẻn lên cười lớn, cười càng thêm đẹp trai mê người: "Đúng vậy A Khê, tôi muốn cùng cô sinh con, sinh rất nhiều rất nhiều nhóc con."

Nam Tầm:...

Người viễn cổ trước mắt này bày tỏ tình yêu cũng thật trực tiếp.

"A Khê, tóc tôi bị cô túm đau quá. Cô có thể buông ra trước được không?" Dã nhân lưu manh nói.

Lúc này Nam Tầm mới nhớ ra mình còn tóm chặt tóc hắn, vì vậy buông tay ra.

Cô buông lỏng tay, A Mãng liền áp lên người cô.

"Nặng chết rồi, lên." Nam Tầm vội đẩy hắn ra, kết quả tên to con bên trên vẫn không nhúc nhích.

"A Khê, cô đi theo tôi đi." A Mãng thò lại gần cọ cọ mặt cô.

Nam Tầm bị hành vi lưu manh như chuyện đương nhiên của hắn làm sợ ngây người.

"A Khê, cô đi theo tôi đi, làm đàn bà của tôi. Nhất định tôi sẽ để cô trở thành người đàn bà ăn ngon nhất, mặc ấm nhất trong bộ lạc." A Mãng lại nói lần nữa, hơi thở đã bắt đầu trở nên gấp gáp hỗn loạn.

Nam Tầm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Nếu như anh thích tôi, vậy phải đi bộ lạc cầu hôn tôi với a đạt. Tôi là người có a đạt và a huynh, không thể tùy tiện bỏ nhà trốn theo trai."

A Mãng nghe mà thấy thật mờ mịt. "Cầu hôn", "bỏ nhà trốn theo trai" đối với hắn mà nói đều là những từ chưa từng nghe, nhưng hắn cũng hiểu đại khái ý của báo hoang nhỏ. Đây là muốn nói với a đạt a huynh của cô một tiếng mới có thể mang cô đi?

A Mãng cảm thấy suy nghĩ của báo hoang nhỏ thật kỳ lạ. Ai bắt đàn bà mà còn phải đi nói với người trong bộ lạc? Đây không phải tự mình tìm đánh sao?

Địa vị của phụ nữ trong bộ lạc là vô cùng quan trọng, đặc biệt là bộ lạc của báo hoang nhỏ. Theo như hắn quan sát mấy ngày nay, nơi này có phụ nữ ít ỏi, chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép đàn ông ngoại tộc mang đi phụ nữ của bộ lạc họ.

A Mãng không muốn để ý nhiều như vậy, hắn quyết định phải đoạt người tới tay trước.

Vậy là hắn vừa dùng tay lưu manh, vừa dùng miệng lưu manh: "A Khê, lần trước cô trộm cái khố của tôi, có phải mỗi ngày trước khi ngủ đều phải đặt dưới mũi ngửi không? A Khê, mùi của tôi có dễ ngửi không?"

Nam Tầm nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Đờ mờ, lưu manh này nói thật không biết xấu hổ!

A Mãng tiếp tục không biết xấu hổ: "A Khê, lần trước cô cởi miếng da quấn phía dưới của tôi đã xem hết người tôi rồi, cô có thích hay không? Có phải tôi còn lợi hại hơn đàn ông trong bộ lạc của cô?"

Nam Tầm:...

Mặt Nam Tầm ửng đỏ nóng bỏng, cô cố gắng kêu Tiểu Bát, kết quả Tiểu Bát đã rất tự giác che chắn năm thức, cho nên không hề trả lời cô.

Mà biện pháp đối phó lưu manh tốt nhất chính là lấy độc trị độc.

Thế là Nam Tầm mặt đỏ hồng nói ra lời to gan nóng bỏng nhất của mình từ trước tới nay: "Tôi đã quên rồi, hay là anh cởi ra cho tôi nhìn lại xem?"