Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 377: Nổi giận, món quà bị đập



Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Trùng vương thấy cô mắt lấp lánh đầy mong đợi nhìn mình, liền mím môi, đẩy nửa thùng tương đặc còn dư lại cho cô.

"Cảm ơn bệ hạ!" Nam Tầm vội vàng ôm nửa thùng kia về phía mình, động tác nhanh chóng cứ như sợ đối phương đổi ý.

Trùng vương liếc nhìn cô một cái, bưng lên một thùng khác, động tác ăn cơm lúc này đã trở nên thong thả ung dung.

Ăn chán chê rồi, Nam Tầm cảm thấy thật mỹ mãn.

Trong tương đặc hẳn chứa thành phần dinh dưỡng phong phú, hơn nữa còn dễ uống hơn dịch dinh dưỡng rất nhiều.

Trùng vương phát lệnh, lập tức mấy con trùng binh tiến vào dọn thùng không.

Chờ nhóm trùng binh ôm thùng nối đuôi nhau đi xa, trong cung điện to như vậy chỉ còn dư lại Trùng vương và Nam Tầm.

Trùng vương dường như đã quen với cuộc sống thế này, ăn xong liền ngồi một chỗ ngẩn người, vừa ngẩn người là một hai tiếng đã trôi đi mất. Có điều trước kia là một mình ngồi xổm một góc thẫn thờ, còn bây giờ là nhìn chằm chằm giống cái Nam Tầm ngây ngốc.

Nam Tầm thoải mái cho hắn nhìn, chỉ là cung điện tối tăm làm cô cảm thấy bí bức, liền dò hỏi: "Bệ hạ, trong điện tối quá, tôi có thể chuyển một ít tinh thạch màu vào không?"

Trùng vương hoàn hồn, nhàn nhạt đáp: "Không thể, bởi vì ta thích bóng tối."

Nam Tầm tiếp tục kỳ kèo: "Tôi chỉ cần một miếng rất nhỏ rất nhỏ thôi. Tôi là con gái mà, dù sao mỗi ngày cũng phải soi gương chứ?"

Trùng vương đầu tiên ngẩn ra, sau đó "xì" một tiếng: "Thì ra cô là nữ, nữ quan quân liên minh đế quốc bây giờ đều như cô vậy sao?"

Nam Tầm nhìn về phía hắn, mặt mày cao lãnh nói: "Nếu ngài nói về khoản soi gương thì nữ quan nào ở liên minh đế quốc cũng soi. Tôi là đã soi tương đối ít, bởi vì tôi biết bản thân trời sinh ưa nhìn, không cần soi gương để tăng sự tự tin. Nhưng nếu ngài nói đến tính cách thành thật thẳng thắn, dám nghĩ dám làm của tôi thì đúng là chỉ có mình tôi, không còn ai khác."

Gương mặt đẹp của Trùng vương hơi hơi vặn vẹo, đôi mắt xanh băng nhìn cô, ánh mắt trở nên có vẻ vi diệu: "Tính cách cô thực... đặc biệt, rất tốt."

Nam Tầm biết, thật ra hắn muốn nói cô mặt dày vô sỉ.

Đối phương không phản đối rõ ràng, vậy thì cô cứ coi như là đồng ý.

"Bệ hạ, tôi có thể tự do ra vào cung điện với tổ trùng không?" Nam Tầm lại hỏi, cô muốn đi ra ngoài một chút, thuận tiện chọn cho mình mấy cục tinh thạch xinh đẹp.

Nào biết Trùng vương vừa nghe lời này, mặt trầm ngay xuống: "Sao? Không thích cung điện của ta? Nơi này làm cô thấy buồn tẻ, hậm hực?"

Nam Tầm:...

"Tôi chỉ muốn ra ngoài tìm mấy cục tinh thạch màu làm gương."

Giọng nói mạnh mẽ khàn khàn của Trùng vương vừa lạnh vừa trầm: "Mấy chuyện này cứ giao cho nhóm trùng binh là được. Cô bây giờ là tù binh của ta, không được đi đâu hết."

Nam Tầm: Thật là... tùy hứng ha.

"Bệ hạ thân ái, đối với phái nữ mà nói, những thứ này đều hy vọng được tự ra mặt chọn. Ngài sợ tôi tìm chết, hay chạy trốn vậy? Nếu ngài không yên tâm, có thể đi cùng tôi."

Tiểu Bát lập tức nhắc nhở thân thiện: "Đại Boss ngoài mấy năm trước đi tìm chết thì chưa từng bước chân ra khỏi cung điện, ngày thường hạ lệnh cũng thông qua Trùng tướng. Hắn không thích ánh sáng, hoặc phải nói là, ghét cay ghét đắng."

Nam Tầm nói với Tiểu Bát: "Thật giỏi ghê, vậy mà cũng không sợ nghẹn chết. Hắn ở nơi tối tăm thế này lâu rồi, nếu đột nhiên ra ngoài, hai mắt có lóe mù không ta?"

Tiểu Bát: "Hẳn là không. Đừng lấy tiêu chuẩn loài người để đánh giá tố chất cơ thể sâu. Đại boss chính là Trùng vương mạnh nhất từ trước tới nay của Trùng tộc đó."

Đối với yêu cầu của Nam Tầm, Trùng vương ngoảnh mặt làm ngơ: "Cô là tù binh của ta, không có tư cách đòi hỏi."

Cuối cùng Nam Tầm đành thỏa hiệp, để Trùng tướng giúp cô tìm một tảng tinh thạch màu xanh băng, còn đặc biệt nhấn mạnh, phải là một miếng tinh thạch có thể soi toàn thân.

"Nhớ kỹ, tinh thạch có màu như mắt bệ hạ, ta thích màu này." Nam Tầm nói với Trùng tướng.

Trùng vương mím môi, suốt quá trình đều lạnh mặt. Không thể không nói, một câu cuối cùng của Nam Tầm đã lấy lòng hắn.

Chờ Nam Tầm nói xong, hắn nhàn nhạt bỏ thêm câu: "Thỏa mãn yêu cầu của cô ta."

Ngày đầu tiên tới Trùng tộc, Nam Tầm có được một chiếc gương tinh thạch. Cô đứng trước gương, lâu lâu lại ấn ấn mấy huyệt vị trên mặt.

Trị liệu mặt than, bắt đầu từ hôm nay.

Trùng vương rất ghét cái gương kia, nhưng cái cô này cố tình đặt gương ở nơi nhất định phải đi qua đi lại. Hắn đè nén lửa giận của mình, mỗi lần phải đi qua mặt gương đều bay nhanh lướt qua.

Hắn không dám nghiêng đầu nhìn, sợ thấy trong gương dáng vẻ xấu xí hiện tại của bản thân.

Đúng vậy, hắn ghê tởm chính mình.

***

Ngày kế, Nam Tầm lại đi cửa sau, kêu Trùng tướng tìm cô một tảng đá màu nhỏ, dùng làm gương để bàn. Trùng vương liếc cô một cái, đối với việc này mắt nhắm mắt mở.

Ngày thứ ba, Nam Tầm dùng tinh màu làm khắc hai cái ly đế cao, bày trên bàn.

......

Ngày thứ hai mươi, đồ gia dụng tinh thạch vốn thuần đen nay bày đủ loại vật nhỏ linh tinh màu lam. Chén này, mâm này, bình hoa này, quả thực là không chỗ nào không có.

Lửa giận Trùng vương tích tụ từng chút một. Từ khi biến thành nửa người nửa trùng, hắn đã hiếm khi nhẫn nại được đến vậy. Bản năng Trùng tộc là dễ xúc động, nhưng hắn lại đang nhẫn nại vì cô gái này.

Chỉ có cô là không sợ hãi, không ghét hắn, cho nên hắn tình nguyện bao dung cô nhiều hơn. Nhưng như thế cũng không có nghĩa hắn có thể dung túng cô không giới hạn.

Nam Tầm ngồi xổm trên đất không biết đang gõ gõ đập đập điêu khắc thứ gì. Trùng vương di chuyển bốn chân đến phía sau Nam Tầm, âm trầm nhìn chằm chằm cô: "Cố Khuynh, ta cảnh cáo cô, nếu cô lại ——"

Nam Tầm đột nhiên đứng lên, xoay người, đưa đồ vật trong tay tới trước mặt hắn, hai mắt sáng quắc nhìn hắn: "Bệ hạ, đây là tôi tặng ngài."

Tất cả những lời cảnh cáo của Trùng vương nghẹn lại trong cổ họng, hắn nhìn hoa hồng đỏ trong tay cô gái mà ngây người.

Một bông hoa hồng đá được khắc từ tinh thạch đỏ, tuy có hơi xấu, nhưng rất đặc biệt. Hắn nhịn không được ghé sát hơn chút, lại bởi vậy mà thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trên "cánh hoa" nho nhỏ kia.

Bụng trùng to lớn, bốn cái chân sâu ghê tởm.

Hắn đột nhiên lùi lại một bước, một tay hất văng bông hồng trong tay Nam Tầm.

Choang!

Hoa hồng khắc từ tinh thạch đỏ cứ vậy nện xuống đất, vỡ tan tành.

Mẩu vụn tinh thạch đỏ thậm chí còn bắn lên mặt cô.

Nam Tầm lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt lưng tròng: "Vì muốn tặng ngài một niềm vui bất ngờ, tôi đã bắt đầu làm nó từ mấy hôm trước, ước chừng cũng mất vài ngày. Nếu ngài không thích thì cứ nói, tôi giữ lại cho riêng mình, nhưng sao ngài lại đánh nát nó?"

Nói xong lời này, nước mắt Nam Tầm hoàn toàn rơi xuống. Cô bước nhanh đến trước bàn, hất toàn bộ chén cùng bình hoa làm từ tinh thạch lam xuống đất: "Tôi biết ngài không thích, vậy để tôi tự mình đập nó, không cần ngài động thủ!"

Chang chang, choang choang.

Tiếng vỡ vụn lanh lảnh vang lên không dứt.

"Đập, đập hết đi!" Nam Tầm đập hết tất cả món đồ nhỏ làm từ tinh thạch lam, đập không sót một thứ gì, đến chiếc gương dài cô thích nhất cũng bị nện không chút lưu tình.

Sau khi đập xong, Nam Tầm "cộp cộp cộp" chạy đi, để lại đầy đất hỗn độn.

Trùng vương anh tuấn nhìn từng miếng tinh thạch lam vỡ đầy đất, trong lòng thấy trống trải, có chút khó chịu.

Hắn còn chưa phát cáu đâu, cái cô này cáu cái gì chứ.

Sao mà lửa giận còn ngùn ngụt hơn hắn vậy?
— QUẢNG CÁO —