Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Ge lại gần hôn nhẹ lên môi cô, hỏi: "Sao không giả vờ ngủ nữa?"
Nam Tầm:...
Thì ra Ge biết cô đang giả vờ.
"Khuynh Nhi, em thích cái nhẫn này không?" Ge hỏi.
Nam Tầm duỗi bàn tay, để ánh sáng xuyên qua chiếc nhẫn tinh thạch lam. Chiếc nhẫn được mài giũa trơn bóng, không gây chút cộm tay nào. Chính giữa là đóa hồng được điêu khắc từ viên tinh thạch lam lớn, vô cùng tinh xảo. Ánh sáng xuyên thấu qua tầng tầng cánh hoa, phát ra những tia sáng xanh phản xạ vào mắt Nam Tầm, như nhuộm một tầng xanh băng cho đôi mắt đen nhánh ấy.
"Thật tục tằng!" Nam Tầm nói thầm, khóe miệng lại không tự giác giương cao, hai mắt cũng cong cong.
Ge đưa một chiếc nhẫn tinh thạch lam khác kiểu nam cho cô: "Đeo lên cho ta được chứ?"
Nam Tầm nhận lấy chiếc nhẫn kia, hơi ngây ra.
... Trao nhẫn.
Nghi thức chưa kịp hoàn thành thế giới trước, không ngờ tới thế giới này lại hoàn thành cùng Ge.
Nam Tầm đeo nhẫn vào ngón tay Ge, nhìn chiếc nhẫn rõ ràng thô ráp hơn chiếc của cô nhiều, cười hỏi: "Không cộm tay à?"
Ge nhếch môi: "Không đâu, ta da dày thịt béo."
Ge kéo bàn tay mang nhẫn của cô đến trước mặt mình, cúi đầu nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên mu bàn tay.
"Khuynh Nhi, mệt không?" Ge đột nhiên hỏi cô.
Nam Tầm tức khắc trở nên cảnh giác, không chần chừ hộc ra ba chữ: "Cực kỳ mệt!"
Ý cười bên khóe miệng Ge càng tăng: "Nghĩ gì đó? Ta chỉ muốn mát xa eo cho em thôi mà."
Nam Tầm:...
Nam Tầm nhìn hắn vài lần, thấy ánh mắt hắn trong suốt, tròng mắt cũng là màu xanh băng bình thản liền tin lời hắn.
Cô hiện tại đau lưng mỏi eo, đối phương lại chủ động yêu cầu làm nhân viên mát-xa, hàng miễn phí mà không cần thì lãng phí.
Nam Tầm tìm một tư thế nằm sấp thoải mái, rồi chỉ chỉ giữa lưng: "Nè, mỏi chỗ này nè, bóp cho cẩn thận ha. Em biến thành vậy đều do ngài đó."
"Khuynh Nhi, em đang làm nũng với ta đấy à?"
Nam Tầm rất muốn tặng hắn một tròng mắt trợn trắng, nhưng giờ cô đã mệt đến mức chả buồn nhấc mí nữa rồi.
Anh nói sao thì vậy đi.
Một đôi tay lớn nắm lấy eo cô, dùng lực vừa phải ấn ấn. Tuy động tác còn tay mơ, nhưng kể ra thì cũng ra dáng vô cùng.
Nam Tầm thoải mái đến mức rên hừ hừ.
Cô còn không biết bản thân đang tự tìm đường chết.
Các vị nói xem rên hừ hừ trước mặt một tên đàn ông vừa mới được ăn mặn, vậy không phải đang tìm chết thì là gì?
Người đáng ra phải nắn eo cô, động tác không biết đã biến vị từ lúc nào.
Chờ đến khi Nam Tầm nhận thấy không thích hợp thì đã bị Ge đè lên.
Ròng rã năm ngày năm đêm, Nam Tầm bị hắn lăn qua lộn lại áp chảo bánh nướng. Mệt thì nghỉ ngơi, nghỉ xong lại tiếp tục. Đói bụng thì uống tương đặc, uống xong lại tiếp tục. Tên đàn ông này còn điên cuồng hơn cô nghĩ gấp mười lần.
Nam Tầm như bãi bùn nằm lỳ trên giường. Ge hôn tấm lưng đầm đìa mồ hôi của cô, ôm cô vào ngực, bế vào trong ao.
Nam Tầm lực bất tòng tâm nói: "Ge, em đang rất nghiêm túc nói đấy nhé. Nếu như vào ao ngài còn dám nữa, em sẽ không khách sáo nữa đâu!"
Ge cắn nhẹ thịt non nơi cổ cô, mập mờ trả lời: "Khuynh Nhi, em không cần vậy với ta. Chúng ta đã là vợ chồng, không cần khách sáo."
Nam Tầm:...
Cũng may lần này Ge không làm gì, hắn chỉ cẩn thận rửa sạch toàn thân cô một lần, sau đó dùng khăn tắm bọc người, bế cô lên giường.
"Khuynh Nhi, yên tâm ngủ đi." Ge cúi người, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nam Tầm ngắm hắn: "Lần này không được quấy rầy nữa đâu đó."
Ge cười trầm thấp: "Được."
Chờ cô ngủ rồi, Ge mới vươn người. Hắn cảm giác sức lực toàn thân còn chưa dùng hết, thế nên một mình rời tổ trùng, thả người bay nhảy trên những dải tinh thạch dài đầy màu sắc, cả người đều tràn ngập hai chữ "hưng phấn".
Người. Hắn thật sự biến lại thành người.
Hắn có thể thỏa thích chạy trên mặt đất, hắn không cần bò sát như Trùng tộc nữa.
Hắn có thể không kiêng dè gì đòi lấy người con gái mình yêu thương, không cần ngồi nhìn mỗi ngày mà chẳng thể làm gì, mỗi tối đều chịu dày vò.
Hết thảy hết thảy, hắn không biết ơn Thượng Đế, hắn chỉ cảm tạ Cố Khuynh.
Là Cố Khuynh, là phu nhân của hắn đã cho hắn dũng khí sống lại lần nữa.
...
Trừ việc người nào đó luôn dục cầu bất mãn, Nam Tầm cảm thấy mỗi ngày của mình đều như đang hưởng tuần trăng mật.
Ge phiên bản người là một con người có cuộc sống rất tình thú. Mỗi ngày hắn sẽ tặng Nam Tầm một bất ngờ nho nhỏ: một đóa hồng điêu khắc từ tinh thạch, một pho tượng Cố Khuynh mặc quân trang nhỏ, vân vân...
Nam Tầm cười nói: "Thì ra ngài Ge là thế này, không giống lắm những gì em biết trước kia."
Ge nhìn cô với đôi đồng tử xanh băng đầy dịu dàng. Hắn hơi cong môi, hỏi: "Vậy Khuynh Nhi nói xem, trước kia ta thế nào?"
"Ừm, trước kia em xem video tác chiến của ngài trên quang não, còn có các văn bản, cả phỏng vấn của ngài nữa. Ngài cho em cảm giác ít khi nói cười, làm việc rất nghiêm túc, như một ngọn núi băng ấy."
Ge nói: "Em là vợ ta, không phải binh của ta."
Cho nên, ta trao em hết thảy dịu dàng.
Nam Tầm hơi cúi đầu, hai vệt đỏ ửng lặng lẽ bò lên tai.
Lời âu yếm không tính lời âu yếm này cũng đủ khiến trái tim cô bất ngờ đong đầy ấm áp.
"Ge, hôm nay còn món quà nào không?" Nam Tầm chợt hỏi hắn.
Ge như làm ảo thuật biến ra một cái chén nhỏ làm bằng tinh thạch lục, vô cùng đáng yêu, viền mép còn có hai tai mèo.
Nam Tầm vui vẻ nhận chén tai mèo, bày biện chung với những món đồ nhỏ khác.
"Ge, em muốn tượng của ngài, được không?"
Ge nói: "Được."
"Em muốn tượng ngài mặc quân phục."
Ge: "Được."
Nam Tầm hơi ngừng, tiếp tục được nước lấn tới: "Em còn muốn tượng ngài trước khi biến dị, hình tượng nửa người nửa trùng của ngài ấy."
Lần này Ge không đồng ý ngay, hắn hơi nhíu mày: "Em muốn nó làm gì?"
Nam Tầm nói một cách đương nhiên: "Làm đồ trang trí chứ sao. Ge, ngài không biết lúc trước ngài đáng yêu cỡ nào đâu."
Ge cười một tiếng trong lòng: Là do trước kia ta dễ bắt nạt thì có.
Mặc dù lần đầu biến dị giữ lại được ký ức con người, nhưng hắn không thể không thừa nhận, chỉ số thông minh của hắn đã chịu ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, tính tình cũng trở nên rất dễ xúc động.
"... Được, chỉ cần em thích." Ge nói.
***
Rất nhanh Nam Tầm đã nhận được hai pho tượng nhỏ. Một là Ge mặc quân trang, ngầu cực kỳ. Bức tượng này được điêu khắc vô cùng tinh tế, Nam Tầm thậm chí thấy được từng cúc áo nhỏ trên quân trang, khóa ngầm trên đai lưng và cả viền ủng cũng thấy được. Còn có huân chương trên vai, bốn ngôi sao nhỏ đặc biệt tinh xảo, mỗi một viên đều sống động như thật.
Mà pho tượng nửa người nửa trùng còn lại thì thô ráp hơn nhiều. Trừ nửa người trên được dùng chút tâm, thân trùng phía dưới quả thực là "một tảng", chân sâu cũng điêu khắc thật sự cẩu thả.
Hai Ge nhỏ được Nam Tầm đặt ở đầu giường, như vậy mỗi ngày sẽ nhìn được rất nhiều lần. Đừng hỏi cô vì sao phải đặt nơi có thể nhìn thấy nhiều nhất.
Ở đây không có phố xá náo nhiệt, cũng không có trò giải trí phong phú, chỉ có một đống trùng, cùng với hai con người là Ge và Nam Tầm.
Một cuộc sống có lẽ bình đạm, lại nơi nơi tràn ngập ấm áp và ngọt ngào.
Nam Tầm nghĩ: Nếu cuộc sống cứ vậy mãi thì thật tốt.
Nhưng cô biết, đây là chuyện không có khả năng.
Dựa theo sự phát triển chủ tuyến nguyên thế giới, trận đại chiến nguy hiểm đến tính mạng Ge.... đã sắp tới gần.