Giờ tan học đã được một thời gian, nơi chen chúc ầm ĩ lúc này trở nên quạnh quẽ.
Một chiếc Lincoln đã dừng lâu bên đường cái.
Theo sắc trời dần tối, người bên trong đi ra.
Quân Sinh dựa vào cửa xe, ánh mắt ủ dột hướng về phía cổng trường, trong tay đang cháy một điếu thuốc.
Cô nhóc, em cho rằng trốn ở bên trong không chịu ra, thì sẽ thoát khỏi tôi sao?
Sương khí lượn lờ xung quanh người đàn ông, đột nhiên tăng thêm cho hắn vài phần nguy hiểm.
Mãi đến khi sắc trời tối hẳn, Quân Sinh mới dập điếu thuốc đi vào bên trong.
Thôi, hắn vẫn nên tự mình bắt người trở về vậy, vì chỉ có như thế, bọn họ mới có thể nghiêm túc nói chuyện.
Vừa đi đến cổng trường, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Quân Sinh nhíu mày nhìn tên người gọi, sau đó bắt máy.
"A lô?"
Bố Quân bên kia lo lắng mà nhìn thoáng qua cửa phòng Bích Linh, chào hỏi Quân Sinh xong, lúc này mới vào vấn đề chính.
"Việc Tiểu Kha buổi chiều trở về, cậu biết không?"
Quân Sinh trong mắt xẹt qua một tia đen tối: "Nó về chỗ anh sao?"
Hắn ngầm bao vây trường học, cô ấy làm sao ra ngoài được.
Bố Quân bất đắc dĩ nói: "Xem ra là nó lén trở về."
Quân Sinh bước chân khựng lại, sau đó đáp: "Tiểu Kha trở về khi nào vậy."
"Mới vừa tan học, nó vừa trở về liền khóc, hỏi nó làm sao cũng không chịu nói, hiện tại nó tự nhốt mình trong phòng, bọn anh còn không vào được, nó có phải chịu ủy khuất gì ở trong trường không?"
Quân Sinh nhàn nhạt nghe, trong lòng lại có suy đoán.
Quả nhiên là hắn vẫn tổn thương cô bé......
"Em biết một chút, hai người hôm nay an ủi nó, ngày mai em sẽ đến."
Bố Quân nghi hoặc, chuyện này lại không thể nói với ông?
Quân Sinh cũng đã tắt điện thoại.
Giẫm chân ga dưới chân một cái, xe giống như mũi tên rời cung mà phóng đi.
Nửa giờ sau.
Quân Sinh về đến nhà.
Phòng khách đen tuyền, bên cạnh đó, còn có hiu quạnh cực độ.
Chỉ là thiếu một người, cái nhà này phảng phất liền thay đổi.
Trước kia, hắn cô độc một mình, lẻ loi một mình tịch mịch mà tồn tại, mấy cái này với hắn mà nói không đáng kể chút nào, hắn cô độc, nên không sợ hãi bất cứ thứ gì.
Vậy mà, từ khi hắn cho phép một người tiến vào thế giới của hắn, tất cả đều thay đổi.
Từ thói quen trong sinh hoạt, cho đến điểm tình cảm mấu chốt, đều thay đổi.
Hiện giờ hắn đã không làm cách nào để tiếp tục cô độc nữa.
Quân Sinh đi vào phòng Bích Linh, lại không đi vào, mà chỉ đứng ở cửa nhìn cái giường đã từng chứa đựng tình cảm mạnh liệt của bọn họ.
Ngày đó, hắn đã gọi tên La Tuyết Lạc thật sao?
Không có khả năng.
Có chút tình cảm, để tay lên ngực tự hỏi, không thẹn với lương tâm.
Người hắn thích chính là Quân Khinh Kha.
Chỉ mình em.
【 Bíp ―― độ thiện cảm 88%. 】
Bích Linh lúc này đã ngủ, nên hoàn toàn không nghe được.
Hệ thống ngầm trêu chọc nhìn một chút độ thiện cảm, phát hiện từ khi ký chủ không tấn công mãnh liệt, độ thiện cảm lại tăng vọt.
Nói như vậy, ký chủ rất nhanh là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi?
Ký chủ không làm gì cả, chỉ yên lặng mà công lược, thật đúng là làm nó không thích ứng kịp.
Hệ thống chuyển tất cả tin tức hôm nay của Bích Linh đến một chỗ, sau đó hạ tuyến.
***
Ngày hôm sau, lại là một ngày khác.
Bích Linh khăng khăng ở trong phòng không chịu ra, bố Quân mẹ Quân dỗ thế nào đều không được, cuối cùng chỉ có thể nhờ Quân Sinh lại đây.
Quân Sinh tạm thời lại hoãn thêm một hạng mục liền vội vàng chạy về Quân gia.
Bích Linh lúc này đang chơi di động.
【 Bíp ――】
Tay Bích Linh run lên, nhân vật đang thi hành công chính nháy mắt bị các loại quái vật phanh thây.
Xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên nhảy ra cảnh báo?
【 Không biết, bổn hệ thống nhìn xem đã. 】Hệ thống bình tĩnh nói.
Bích Linh kiên nhẫn đợi một hồi.
Sau một lúc lâu, thanh âm điện tử của hệ thống vững vàng vang lên.
【 Mục tiêu nhân vật vai phản diện Quân Sinh lúc này cách ký chủ 15 mét. 】
Bích Linh: "!!!"
Từ từ, mười lăm mét, chẳng lẽ tính phá cửa của cô?
【 13 mét. 】
【 11 mét. 】
Từng âm thanh nhắc nhở rốt cuộc lôi suy nghĩ trên trời của Bích Linh trở lại.
【 10 mét. 】
Cùng lúc đó, Bích Linh nghe được tiếng truyền đến từ trên ban công.
Trời ạ! Quân Sinh ở ban công!
Bích Linh từ trên giường nhảy dựng lên, chạy về phía cửa.
"Cạch cạch cạch."
Bích Linh xoay nắm cửa mấy cái, lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, cô mở không ra......
Quả nhiên là chủ ý của chú nhỏ, luôn có thể bao vây chết cô.
【 9 mét. 】
Bích Linh một chân đạp cửa.
【 8 mét. 】
Bích Linh nghe thấy tiếng cửa sổ sát đất trên ban công mở ra.
【 6 mét. 】
Bích Linh: "......" Xong đời.
【 5 mét. 】
Tay Bích Linh còn đang bắt lấy then cửa, lúc này cảm xúc bắt đầu xao động.