Ngày hôm sau, Bích Linh thay một bộ lễ phục lộng lẫy đẹp đẽ, trang điểm giống như một tiểu tiên nữ, kéo tay Liên Vô Trần xuất hiện ở buổi dạ hội của gia tộc Liên gia.
"Oa, đây là ai vậy, đẹp quá!"
"Là bạn gái.... của đại thiếu sao?"
"Tôi đoán đó là bạn gái."
"Sao có thể, hắn không phải thích nam nhân sao?"
......
Khung cảnh đột nhiên yên tĩnh, mọi người nhìn người đàn ông đang đến, ngậm miệng lại.
Mọi người đều đã quên, Liên Vô Trần là người như thế nào......
Buổi tiệc gia tộc thực giống như nơi để tụ tập hẹn hò, nam nữ đủ loại người khác nhau, cười đùa, chỉ có hai người, thực sự không liên quan đến họ, dáng vẻ cao cao tại thượng.
Bích Linh nhàm chán mà ngồi ở một bên, ánh mắt tan rã của cô nhìn thấy hết thảy, quang ảnh tụ lại trong mắt cô, nhưng không thể nhập vào dưới đáy mắt.
"Tiểu thư, ở đâu vậy, bao nhiêu một đêm?" Tên đàn ông trung niên béo ú, bộ dáng say khướt đi tới, đôi mắt thèm thuồng không ngừng dò xét Bích Linh.
Bích Linh không biết suy nghĩ cái gì, dường như không có nghe thấy lời của ông ta.
Bàn tay như móng heo không kiêng nể sờ vào bả vai Bích Linh.
Ngay lúc hắn chuẩn bị chạm tay vào, bàn tay mảnh khảnh liền đập cánh tay của ông ta.
"Người của Liên Vô Trần, ông cũng dám động!"
Ngay sau đó là tiếng thét thất thanh.
Liên Vô Trần trước mặt mọi người bẽ gãy cánh tay của ông ta.
Căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
"Đại thiếu gia tha mạng, tôi sai rồi......"
Người đàn ông bụng bia bị lôi đi, Liên Vô Trần nhận lấy khăn tay từ người bên cạnh, trong mắt chứa đầy sự giết chóc còn chưa hoàn toàn tan biến.
Yên tĩnh, vô vùng yên tĩnh.
Bích Linh ngáp một cái "Tiểu bảo bối, có thể đi được chưa?"
Mọi người: "......" Tiểu bảo bối? Sao cô lại lấy ba chữ này để chỉ đại thiếu gia của chúng tôi?
Ánh mắt âm trầm của Liên Vô Trần chuyển sang dịu dàng: "Đừng nóng vội, bảo bối, chúng ta còn phải đi gặp bố mẹ."
"Được thôi." Bích Linh dán thân thể lên người Liên Vô Trần, kéo hắn rời khỏi tầm mắt của mọi người ở đó.
"Cô gái kia thật sự là bạn gái của đại thiếu sao?"
"Đại thiếu gia dùng lời nói thân mật như vậy gọi cô ta, còn có thể là giả?"
"Người như đại thiếu gia, sao có thể......"
***
Bích Linh ra khỏi cửa liền buông Liên Vô Trần ra.
Khoảng khắc buông tay, đôi mắt nam nhân lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Liên Vô Trần nắm tay cô dắt về phía trước.
Bích Linh tránh né nhưng không cách nào thoát ra được, cô trừng mắt nhìn Liên Vô Trần, đột nhiên tấn công bất ngờ.
Liên Vô Trần: "......"
Bích Linh lần này hành động thật, khiến Liên Vô Trần nhận một đòn liền xuất hiện vết bầm tím.
"Vì cái gì lại đánh tôi!" Liên Vô Trần cơ hồ muốn rống lên.
"Nhìn anh khó chịu a!" Bích Linh so với hắn rống càng to hơn, nhìn hình tượng trông thật hung hãn.
Tôi không quen nhìn anh, chính là muốn phát tiết một chút, đơn giản như vậy thôi.
Liên Vô Trần trầm mặt, xoay người trở về, ngay cả nhìn mặt cha mẹ cũng không có tâm tình.
Tức giận rồi.
Nhấn ga xe rời đi, để lại cho Bích Linh một làn khói trắng.
Bích Linh bĩu môi, thổi tóc mai còn vương trên miệng, chậm rãi đi ra ngoài.
Không thích vai ác này, đánh giá kém, thế nhưng lại còn muốn tính kế với trẻ em, không đánh một trận thì không thể hả cơn giận trong lòng.
Vai ác đều có tâm lý biến thái nhất định. Mới vừa rồi, cô cảm giác được Liên Vô Trần có chỗ biến thái.
Dục vọng chiếm hữu, chiếm hữu một cách biến thái.
Thật đáng sợ...... Cô là một tấm bia đỡ đạn, thế nhưng có thể lọt vào mắt của boss, cô rất sợ nha.
Bích Linh hít sâu, Liên Vô Trần nhất định sẽ trở về tìm cô, đến lúc đó hắn sẽ xé rách tấm màng chơi không còn vui nữa, sẽ dùng phương thức cực đoan để khống chế cô.
Sách(*), con đường lao động cải tạo thật là một chặng đường dài......
(*) một từ chửi, bất mãn,... giống kiểu khi không vui hoặc tức giận bạn sẽ "chậc" miệng, "xì" miệng vậy.
【 Ký chủ còn biết là đang lao động cải tạo sao? 】Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên.
Không muốn nói chuyện cùng ngươi, bổn bảo bảo phải mau trốn chạy một chút, ta mà bị vai ác bắt được thì thảm.
【......】 Ký chủ kia, ngươi phải mau đi nhanh a! Tốc độ chậm rãi và nhàn nhã như đang xem hoa là gì đây!
Chê cười! Ta lợi hại như vậy, chẳng lẽ lại sợ một tên biến thái như hắn, a!
【 Ký chủ không nên tự vả vào mặt mình. 】
Bích Linh bỗng nhiên cúi người như một con mèo rồi đi vào ngõ cụt.
Nơi ánh đèn tựa xa mà gần, Bích Linh co người vào trong, tránh đi ánh sáng đó.
【 Ký chủ, sao lúc nãy ngươi bảo không sợ. 】Giọng nói của hệ thống lạnh lẽo đầy trào phúng.
Ngươi là thứ thiểu năng trí tuệ, sao ta phải nhường ngươi.
【 Bíp ―― Ký chủ ác ý chửi bới hệ thống, giá trị nhân phẩm - 100】
Hệ thống thiểu năng này thật lợi hại, hiện tại đã nâng lên trừ một trăm!
【 Dù sao, ngươi cũng không sợ. 】
Sau khi chiếc xe chạy qua, Bích Linh ngồi xuống một lúc, quả nhiên vài phút sau chiếc xe kia liền trở về.
Thật xảo trá!
Bất quá bổn bảo bảo so với ngươi càng thông minh hơn.
【......】 Ký chủ thật là không biết xấu hổ, vốn ban đầu là xảo trá sau đó lại đổi thành thông minh.
Xe rời đi.
Bích Linh suy nghĩ trong đầu một chút về Liên Vô Trần trong tiểu thuyết đã ghi.
A, thật âm ngoan xảo trá, biến thái vô cùng, khả năng có khuynh hướng SM.
Nói là khả năng, là bởi vì tiểu thuyết có đề cập một chút, không biết có phải hay không là hắn làm, chỉ là suy đoán của nam nữ chủ.
Ôi, thật là khủng khiếp!
Buổi tối cô cũng không dám ngủ.
【 Ai lúc trước nói hắn đẹp. 】
Hắn thật sự đẹp.
【......】Không còn lời nào để nói.
Bích Linh không có đi ra ngoài, kiên nhẫn mà nép mình trong đó ba mươi phút.
Ánh đèn một lần nữa xuất hiện trên con đường vắng, phảng phất như một u linh không xương.
Chắc đây là lần cuối cùng!
Cuối cùng xe lại một lần nữa rời đi!
Trong khoảng khắc chiếc xe biến mất, Bích Linh nhảy ra.
Trò chơi giữa những người thông minh, kém một bước sẽ thua.
Ba phút sau khi cô rời đi thì một nhóm người vây quanh các góc đường.
"Báo cáo lão đại, phía đông không có tìm thấy người ngài muốn."
"Báo cáo lão đại, phía tây không có tìm thấy người ngài muốn."
"Báo cáo lão đại, phía bắc không có tìm thấy người ngài muốn."
"Báo cáo......"
Liên Vô Trần cắt đứt điện thoại, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng tối phía trước.