Mà nhận được tin tức của đối phương, tới ngày mười lăm Quân Ninh liền cùng Tiểu Mãn trang điểm đi Sở Từ các. Bởi vì Bùi Túc hiện tại có tiếng tăm lớn, cho nên hắn có thể quyết định mười lăm mỗi tháng mới lên đài diễn xuất. Như vậy còn có một cái mỹ danh là Vô Song công tử, người ngoài đều nói hắn cầm từ song tuyệt, thế gian vô song.
Người ở bên ngoài xem hắn là đồ giải trí, nhưng theo Quân Ninh thấy, còn không biết là ai làm đồ giải trí cho ai đâu? Aiz..
"Công.. Công tử, râu đâm thật đau a.." Tiểu Mãn bởi vì thật sự không thích ứng được chòm râu rậm rạp hai bên má. Thế nhưng duỗi tay liền xé xuống một cái ở trước công chúng.
Thấy thế, Quân Ninh lập tức giúp nàng dính lại: "Không được, không được, ngươi lại không nghe lời, lần sau liền không cần cùng ta ra ngoài. Bánh đậu xanh, bánh in, bánh tơ vàng gì đó cũng đừng hòng được ăn, hừ!"
"Được rồi.." Tiểu nha đầu vẻ mặt đầy ủy khuất.
Quân Ninh lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà mang nàng đi tới Sở Từ các.
Hai người lúc này, Tiểu Mãn đã trở thành một tên đại hán lùn khắp mặt là mặt râu quai nón, mà Quân Ninh chính là biến thành một tên công tử nhà giàu mới nổi mặt đầy mặt rỗ. Cầm theo cây quạt, nhếch miệng cười, bộ dáng muốn có bao nhiêu đáng khinh liền có bấy nhiêu đáng khinh.
Nếu đã lựa chọn nữ giả nam trang ra cửa, cần gì phải bảo trì phong độ đâu? Mang một khuôn mặt tiểu bạch kiểm sạch sẽ, ai nhìn thấy cũng biết ngươi là nữ được không? Nàng liền dứt khoát làm theo cách trái ngược. Nhìn bộ dạng của nàng lúc này đi, mặt đầy rỗ, da vàng như nến, còn có một nốt ruồi đen to đùng dưới hàm. Quân Ninh tự mình soi gương còn không nhận ra, nàng cũng không tin, người khác có thể nhận ra đường đường là Tứ công chúa Nam Sở quốc lại đang dạo thanh lâu!
Chỉ là vừa mới chuẩn bị vào cửa, bởi vì khuôn mặt Quân Ninh thật sự quá đáng khinh, hai kẻ trông cửa liền lập tức cản nàng lại. Quân Ninh còn không thèm liếc mắt nhìn hai người, giơ tay liền ném ra hai thỏi bạc nặng trĩu. Sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai người liền nghênh ngang mang Tiểu Mãn đi vào. Đúng thật là rất nghênh ngang a, chỉ hận không thể chặn ngang đường. Bảo Nương vừa thấy nàng ra tay rộng rãi như thế, lập tức liền dính lại đây, lời khen tặng tuôn ra không ngừng nghỉ.
Tức khắc liền chọc Quân Ninh vui đến cười không ngừng được, giơ tay lại ném ra hai nén vàng: "Ta muốn tốt nhất.. À, không, ta muốn vị trí gần nhất! Hôm nay ta chính là tới vì Vô Song công tử!"
Bảo Nương nhận được vàng liền trực tiếp cười tươi như một đóa hoa cúc. Khom lưng cung kính dẫn Quân Ninh dẫn tới cái bàn cách Bùi Túc gần nhất, chiêu đãi tốt nhất.
[ Editor: Âm Họa Vô Cốt]
Quân Ninh vừa ngồi xuống, khuôn mặt liền trở nên hưng phấn, trái xem một cái, phải sờ một chút, ngốc không chịu được. Bùi Túc ngồi trong một gian phòng trên lầu hai. Hôm nay hắn mặc một thân cẩm y màu trắng, vừa nhìn thấy mặt Quân Ninh, thiếu chút nữa liền phun hết trà trong miệng ra. Lại thấy nàng ra vẻ lão luyện thật ra cái gì cũng tò mò không hiểu, đột nhiên liền cười ra tiếng.
Hai vị phụ tá ngồi ở hai bên sườn hắn thấy công tử nhà mình đột nhiên thoải mái cười to, đều không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn tận chức tận trách tiếp tục báo cáo những chuyện bọn họ đã làm một tháng này.
"Được rồi, những chuyện đó ta đều đã biết, không cần lại đây báo cáo nữa. Các ngươi chỉ cần giúp ta nhìn chằm chằm hai nơi kia là được. Đặc biệt là Bắc Hạo, vị đại ca tốt của ta cùng vị thần đồng tam ca kia tranh đấu cũng sắp kết thúc rồi, tạo thêm ít lửa, ta muốn bọn họ lưỡng bại câu thương!" Bùi Túc cười, trong mắt hiện lên một tia âm trầm.
"Dạ."
"Công.. Công tử.. Ngài mau nhìn, Vô Song công tử tới!" Vừa thấy Bùi Túc lên đài, Tiểu Mãn liền cực kỳ kích động mà không ngừng nói.
Cũng khó trách, tiểu nha đầu này năm nay vừa mới tròn mười ba tuổi. Đúng là tuổi mà cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng tò mò. Lúc trước Quân Ninh chỉ dạy cho nàng Bùi Túc chính là ân nhân cứu mạng của nàng, hơn nữa còn truyền cho tiểu nha đầu tư tưởng Bùi Túc là người cực kỳ ưu tú, nha đầu này cũng đã coi Bùi Túc như thần tượng mà sùng bái. Thậm chí còn lén lút ở sau lưng mà hy vọng công chúa nhà mình có thể gả cho Bùi Túc, đừng tưởng rằng Quân Ninh không biết.
"Thấy, ta thấy rồi!" Quân Ninh lập tức che kín miệng nàng, thấp giọng nói. Sau đó liền ngẩng đầu, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm nam tử bạch y chỉ cách mình hơn gang tấc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà nhìn hắn đánh đàn.
Vì thế Sở Từ các liền xuất hiện một khung cảnh kì dị: Vô Song công tử mỉm cười đánh đàn ở phía trên, ở phía dưới hắn có hai tên nam nhân vô cùng đáng khinh. Một tên mặt đầy rỗ, một tên thì mặt đầy râu quai nón, cả hai đều đang ngẩng đầu lên, nghe đến gương mặt đỏ bừng, say mê.