Y như Phùng Thiệu Sơn dự đoán, bọn họ đã kêu phục vụ đem rượu đến lần thứ ba rồi mà vẫn chưa có ý định nói gì tới hợp đồng. Anh đưa mắt phát tín hiệu với Lưu Vũ, cả hai nhanh chóng thực hiện kết hoạch như đã bàn.
Lưu Vũ đứng lên nâng ly với tất cả mọi người trên bàn, hào hứng nói: “Mọi người hôm nay là ở lại ăn mừng cùng chúng tôi luôn nhé.”
Vị trưởng phòng nào đó ngốc đầu lên từ ngực cô gái nào đó, bộ dạng say chếnh choáng, trong câu trả lời còn kèm theo vài tiếng nấc.
“Cậu Lưu đây muốn…bọn tôi..chúc…chúc mừng chuyện gì đây?”
“Uầy, trưởng phòng cứ đùa. Đương nhiên là chuyện chúng ta hợp tác ký hợp đồng thành công chứ sao. Anh thấy tôi nói có đúng không hả giám đốc Lý?”
Không khí mập mờ ghê tởm trên bàn nhanh chóng dừng lại, giám đốc Lý cười cười nhìn bọn họ, bộ dạng thong thả không gấp trả lời: “Cậu Lưu gấp gáp làm gì, chúng ta mới chơi được có bao lâu đâu chứ.”
Trưởng phòng kia cũng gật đầu phụ hoạ: “Chúng ta vui chơi thêm một chút, chuyện hợp đồng sẽ bàn tới mà.”
“Uầy, bây giờ anh tỉnh táo, xem qua hợp đồng một cái rồi mình chơi tới sáng cũng được. Tôi bồi giám đốc Lý đến cùng.”
Chưa kịp để Lưu Vũ mở hợp đồng ra, giám đốc Lý đã ra hiệu với cô gái kế bên. Cô ta làm bộ như cầm ly rượu không chắc, làm đổ hết toàn bộ lên bản hợp đồng. Một sắc đỏ nhuộm lên cả tờ giấy trắng tinh. Phùng Thiệu Sơn thu hết màn này vào đáy mắt, ngay từ đầu bọn cáo già này đã không muốn kí kết gì với họ, chỉ muốn vờn họ như vờn chuột thôi. Bàn tay dưới bàn cuộn thành nắm đấm nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Két!
Tiếng ghế ma sát với mặt sàn, Phùng Thiệu Sơn đứng lên. Tay cầm theo áo vest, bộ dạng cao lớn đĩnh đạc của anh từ trên cao nhìn xuống bọn người này. Trong mắt anh ngập tràn sự khinh bỉ, nụ cười trên môi cũng chẳng vui vẻ gì.
“Nếu giám đốc Lý nói thế thì bọn tôi cũng không làm phiền nữa. Xem như bữa tiệc này là tôi ra mắt mọi người, xem như không có duyên hợp tác thì cũng có thể mong các vị đây giúp đỡ nhiều hơn. Vãn bối có việc nên đi trước, các vị ở lại cứ thong thả mà chơi.”
Hai người ra khỏi phòng bao, nụ cười trên môi liền tắt húm. Lưu Vũ không kiềm lòng được thấp giọng mắng: “Đúng là lũ chó má! Tốn biết bao nhiêu tiền giờ thành công cốc rồi!”
Phùng Thiệu Sơn lúc này tâm trạng nặng nề có chút thèm thuốc nhưng nhớ lại lời hứa với cô gái kia, đành đưa tay vò vò tóc.
“Nhưng cũng không phải là không thu thập được gì. Sáng mai tôi với cậu đi một chuyến đến trường đua MF.”
“Giờ này còn nghĩ đến đua xe sao? Không phải là nên mau chóng trở về với người yêu sao?”
Phùng Thiệu Sơn không nói gì, quay đi chỉ để lại cho Lưu Vũ một bóng lưng.
—
Sáng hôm sau, tại trường đua MF lớn nhất Chiêm thành.
Phùng Thiệu Sơn dặn dò Lưu Vũ chú ý đến chiếc xe thể thao BMW đang dẫn đầu đoàn đua kia. Còn anh thì tranh thủ lướt vài quanh trang cá nhân của một người. Lúc đang lướt thì lại thấy bài viết mới đăng tức thì của Vân Tịch.
Trong ảnh cô đang ôm Lọ lem vào lòng, tuy không thấy mặt nhưng anh vẫn có thể thấy được chiếc cằm nhỏ tinh tế của cô. Dòng trạng thái hôm nay có vẻ dài hơn mọi ngày, vì toàn bộ phần còn lại là hai chục cái nhãn dán đang khóc nhè.
[Mây chiều là tôi]: Hôm nay tôi đưa Lọ lem đi triệt sản thì mới phát hiện ra công chúa nhỏ của tôi thế mà lại là một thằng đàn ông. Uổng công bấy lâu nay tôi sợ nó cướp mất bạn trai, ai có dè nó lại là đực rựa chẳng khác gì bạn trai của tôi đâu chứ.
[Bên cạnh mây chiều là núi cao]: Bây giờ thì khác rồi. Nó không thể sinh thêm công chúa cho em nhưng anh thì có thể cho em rất nhiều công chúa của riêng chúng ta đấy!
Bình luận này của anh nhanh chóng được đẩy lên hàng đầu, các bạn nhỏ chú ý hai người này nhanh chóng vào táp nồi cơm chó chất lượng này.
@gffghg: Ước gì cũng có người cho tôi công chúa.
@frtgjuu: Lầu trên cứ việc nằm mơ, trong mơ ta muốn gì mà không được!
@caynhalavuon: Tôi vẫn muốn nhìn thấy mặt chị Mây, mặt anh Núi lên sóng quá nhiều rồi~
Sở Tích đang lướt bát quái, đọc được bình luận này của Phùng Thiệu Sơn xém tí là làm rớt điện thoại. Hai tên này cùng đi công tác vậy mà sao lại khác nhau một trời một vực thế. Một kẻ thì suốt ngày thì luôn có thời gian ân ân ái ái với Vân Tịch, còn một kẻ thì cả ngày cũng chỉ được vài cái tin nhắn.
Lưu Vũ đang tập trung coi xe bỗng hắt xì một cái, lỗ tai cũng có chút ngứa, không biết là bị gì nữa.
Nhưng rất nhanh anh ta đã phát hiện ra chiếc xe BMW ấy thật sự là có vấn đề. Mỗi lần chiếc xe ấy bo cua hoặc là cần sự chính xác thì bánh xe có chút không phối hợp. Nếu không phải là người trong nghề hay không tập trung vào nó thì thật sự không thể nào phát hiện ra được. Người lái chiếc xe cũng sẽ chỉ cho là sự cố khi lái xe quá tốc độ dẫn đến tình trạng ấy nhưng e là nếu không khắc phục sớm thì rất có thể xảy ra sự cố.
“Cậu cũng phát hiện ra vấn đề rồi phải không?”
Phùng Thiệu Sơn không nói gì, chỉ chăm chú tập trung vào đường đua. Đến lúc trận đua kết thúc, chiếc BMW ấy vẫn bình an vô sự. Anh và Lưu Vũ theo dòng người rời khỏi khán đài nhưng lại không theo họ ra cửa mà lại rẽ vào một lối đi khác.
Các tay đua sau khi kết thúc trận đấu đang nghỉ ngơi tại đây, bọn họ có người thì đang tụ tập nói chuyện, có người thì đang uống nước, có người thì đang nhắm mắt dưỡng thần. Duy nhất chỉ có một người đang đứng trước một chiếc xe nhíu nhíu mày. Cậu ta chủ nhân của chiếc xe đua BMW lúc nãy, ngón tay nhịp nhàng gõ lên nắp capo của xe.
Phùng Thiệu Sơn và Lưu Vũ tiến vào mọi người có mặt ở đó cũng không để ý gì nhiều, nơi này thường xuyên có người ra vào để bảo dưỡng và chăm sóc xe nên xuất hiện người lạ mặt cũng là chuyện hiển nhiên. Đôi chân anh không dừng lại, tiến thẳng về phía người đàn ông kia. Lăng Phong thấy anh tiến lại cũng không có biểu hiện gì, tiếp tục cúi đầu nhìn chiếc xe yêu quý của mình.
“Cậu còn phải đua trận kế, sao không cho người đến xem xe?”
Lăng Phong không để ý đến anh, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Phùng Thiệu Sơn liếc mắt nhìn Lưu Vũ một cái, anh ta nhanh chóng lấy ra namecard đưa cho Lăng Phong.
“Nếu cậu không ngại thì để bọn tôi xem giúp có được không?”
Lưu Vũ đưa tay muốn chạm vào xe đã bị cậu ta hất ra, khuôn mặt điển trai có chút giận dữ. Cậu ta ném namecard qua một bên, thẳng thừng đuổi người.
“Hai người có tư cách gì mà chạm vào xe của tôi? Mau cút đi!”
Lưu Vũ còn tính nói gì đó đã bị Phùng Thiệu Sơn ngăn lại. Anh chỉ cười với Lăng Phong, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không cần đụng vào xe cậu, tôi chỉ nhìn sơ thôi tôi cũng biết là nó đang có vấn đề. Cậu là người tiếp xúc với xe cậu nhiều nhất nên hiển nhiên cậu cũng rõ ràng.”
“Xe tôi vẫn rất tốt, không có vấn đề gì cả!”
“Đúng là bình thường chiếc xe này rất tốt.” Anh đưa tay vuốt nhẹ thân xe bóng loáng, tiếp tục nói: “Nhưng mà hiện tại thì không như thế. Bánh xe, khung xe, ngay cả thắng xe cũng có vẻ không ổn. Với tư cách là một người có chút hiểu biết về xe thì tôi khuyên cậu nên đổi một chiếc xe khác. Nếu cậu vẫn cố chấp không nghe, trong trận đua tiếp theo sẽ có tai nạn đáng tiếc xảy ra.”
Lưu Vũ âm thầm bật ngón cái cho anh. Lúc nãy anh ta ngồi quan sát một buổi trời nhưng chỉ nhận ra được một vấn đề ở bánh xe thôi. Vậy mà cái tên vừa tú ân ái với bạn gái vừa lướt mạng lại có thể thuần thục liệt kê những điểm không ổn khác của xe. Anh thật tâm bái phục!
Lăng Phong hất mạnh bàn tay của Phùng Thiệu Sơn ra, lấy một chiếc khăn sạch lau lên những chổ mà anh đã chạm vào. Khuôn mặt nhăn nhó, giọng nói không giấu được vẻ khó chịu.
“Không cần các người xen vào, cút mau đi!”
Anh tiến lại, đặt tay lên chiếc khăn sạch của cậu ta, khuôn mặt nghiêm túc, nói: “Cậu thích chiếc xe này như vậy vì đó là món quà anh trai cậu tặng. Nhưng nếu lần này cậu không nghe lời, không chỉ xe không giữ được mà ngay cả tính mạng của cậu cũng e là...”
Trước lúc rời đi, Phùng Thiệu Sơn vỗ lên vai Lăng Phong một cái. Dùng âm thanh chỉ để hai người nghe được, nói một câu.
“Lăng Phàm cũng không muốn cậu gặp chuyện gì bất trắc giống cậu ta đâu.”
Trận đua tiếp theo nhanh chóng diễn ra, tuyển thủ số 1- Lăng Phong đã thay một chiếc xe thể thao khác. Lưu Vũ ở trên khán đài, âm thầm chặc lưỡi một cái.
“Thằng nhóc Lăng Phong này tuy là đổi xe nhưng nhìn cũng không khác chiếc hồi nãy là bao. À mà! Cậu đã nói gì mà cậu ta lại ngoan ngoãn đổi xe vậy?”
“Nói lời tử tế, lời hay ý đẹp, ai cũng thích nghe.”
Hôm qua, trong bữa tiệc anh lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai cô nhân tình của vị giám đốc nào đó.
“Cậu út nhà họ Lăng lúc đua xe thật sự rất ngầu!”
Cô gái thứ hai cũng âm thầm bật ngón cái, thì thầm nói: “Chỉ cần câu được cậu ấy thôi…là chúng ta đâu cần phải ở đây bồi rượu mấy lão già bụng phệ này.”
“Người ta là cậu út của Lăng thị, là phú nhị đại chính tông. Lăng tổng thương đứa con trai này nhất, chỉ cầm cậu ấy mở lời thôi, muốn mấy chiếc xe oto hạng sang mà không được!”
“Hay ngày mai chúng ta đến trường đua MF để xem cậu ấy đua đi, biết đâu bất ngờ lại vớ được cái mỏ vàng này…”
Những lời tiếp theo Phùng Thiệu Sơn không có tâm tư mà nghe nữa. Lăng tổng mà hai người này nói là chủ của mấy chuỗi cửa hàng chuyên về xuất nhập khẩu xe hơi, chỉ cần được hợp tác với ông ấy là bọn anh không cần phải ngồi đây tiếp rượu mấy lão già khốn khiếp này.
Anh cũng bắt chước bọn họ đến trường đua MF “câu” con cá vàng Lăng Phong này. Lúc nãy, anh đã dạo quanh các trang mạng xã hội của cậu ta, biết được anh trai cậu ta cũng là tay đua nổi tiếng Lăng Phàm. Một năm trước, đã qua đời vì tai nạn khi đang đua xe. Nên quan sát các biểu hiện của cậu nhóc này, anh liền biết cái xe này rất quý, nhất định là có liên quan đến anh trai cậu ta nên thuận miệng nói ra.
Bây giờ xem ra anh thuận miệng nhưng nó lại đúng!
Sau khi trận đua kết thúc, không ngoài dự đoán của Phùng Thiệu Sơn, người nhà họ Lăng mời anh qua nói chuyện. Lăng tổng vừa nhìn thấy anh đã vội vã cảm ơn rối rít, ngay cả Lăng Phong cũng cho anh một khuôn mặt dễ nhìn hơn hẳn.
“Lăng tổng nói quá rồi, tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi.”
Lăng tổng xua xua tay, cười nói: “Cậu còn chưa đụng vào xe đã có đánh giá tốt thế này rồi, chắc chắn là người trong nghề!”
Lúc nãy đội ngũ bảo dưỡng xe đã kiểm tra thật kĩ chiếc BMW đầu tiên kia, ấy vậy mà lại phát hiện ra rất nhiều điểm không ổn. Đúng như Phùng Thiệu Sơn đã nói, chỉ cần Lăng Phong cố chấp vẫn chạy chiếc xe này chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn. Ông ta tức giận không thôi, không biết tên khốn nào dám đánh chủ ý hèn hạ này lên con trai ông, nhanh chóng cho người điều tra.
Nhưng người không đụng vào xe của con trai ông, chỉ quan sát thôi cũng đã có thể nhận ra điểm không ổn thì chắc chắn cũng là người có kinh nghiệm chuyên môn cao. Nếu được ông ta sẽ bỏ một số tiền lớn để mời người này về chỉ để bảo dưỡng và kiểm tra xe cho con trai ông ta thôi.
Phùng Thiệu Sơn lấy ra namecard trong túi, cung kính đưa cho ông ta, giọng nói tự nhiên không chút siểm nịnh.
“Tôi chỉ là một thợ sửa xe quèn thôi, sao so được với Lăng tổng tiếng tăm lừng lẫy trong giới xe hơi được chứ.”
Lăng tổng nhận lấy namecard, nhìn thấy địa chỉ trên ấy cũng có chút ngạc nhiên. Người này không phải là người đặc biệt hay có chuyên môn gì nhưng lại có khả năng quan sát nhạy bén.
Ông ta đưa mắt đánh giá Phùng Thiệu Sơn, trên người cậu thanh niên này có một khí chất rất đặc biệt. Từ bề ngoài hay công việc hiện tại cũng chỉ là một người bình thường nhưng khi gặp một người giàu có như ông mà cũng không tò mò hay cố gắng làm thân, ngay cả nụ cười lấy lòng cũng không xuất hiện. Là một người có ý tứ!
“Gara của cậu Phùng đây ở Nam thành sao?”
“Chỉ là một tiệm sửa xe nhỏ không đáng nhắc đến.”
Lăng tổng thì thầm vào tai thư kí vài câu, cậu ta gật đầu lui xuống. Ông ta quay sang nở nụ cười, giọng nói bình bình: “Lúc trước tôi cũng từ một tiệm sửa xe cũ mà dựng nên sự nghiệp hôm nay. Cậu Phùng đây cũng giống như tôi năm xưa, hơn nữa còn là ơn nhân cứu mạng của con trai tôi. Tôi có một món quà nhỏ, mong cậu Phùng không chê.”
Thư kí đặt lên bàn một tấm chi phiếu, cười nói với Phùng Thiệu Sơn: “Đây là tấm lòng của Lăng tổng, anh Phùng cứ tuỳ ý viết.”
Phùng Thiệu Sơn nhìn tấm chi phiếu trên bàn, chân mày vừa nhíu đã nhanh chóng dãn ra. Ông ta không hổ là người làm ăn, biết tỏng là anh muốn gì nhưng vẫn không cho anh đạt được ý nguyện.
Đưa tay đẩy lại tấm chi phiếu, anh cầm theo áo khoác đứng lên. Nở nụ cười thiện chí với ông ta, giọng nói không chút miễn cưỡng: “Làm người tốt không mong báo đáp. Tấm lòng của Lăng tổng vãn bối thật sự là nhận không nổi. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra về.”
Lăng Phong thấy hành động này của Phùng Thiệu Sơn liền quay sang nhìn bố của mình, giọng nói có chút nôn nóng: “Anh ngồi xuống đã, bố mau tìm cách đi ạ!”
Thằng con trai này của ông mỗi lần mở miệng ra cũng không nói được mấy chữ. Hôm nay đã hai lần mở miệng kêu ông giúp đỡ cho cậu ta rồi. Phận làm cha đành chiều theo ý con trai vậy.
Phùng Thiệu Sơn vẫn giữ nguyên động tác, chờ câu nói tiếp theo của Lăng tổng. Đến lúc ông ta mở miệng kêu anh ngồi xuống thì anh mới vui vẻ mà ngồi.
“Cậu Phùng, cậu là người thông minh, biết rõ bản thân mình muốn gì. Chẳng bằng cậu nói ra để xem tôi có giúp được gì không?”
“Vãn bối cũng không muốn múa rìu qua mắt thợ. Chỉ mong sau này, ngoại trừ bảo dưỡng xe thì mong Lăng tổng chiếu cố đến gara của tôi một chút. Khách hàng của Lăng tổng nhất định tôi sẽ chăm sóc tận tình.”
Câu trả lời của Phùng Thiệu Sơn không ngoài dự đoán của ông ta. Sau này trừ việc bảo dưỡng xe định kì, một hư hỏng cần sửa chửa sẽ do gara của cậu ta phụ trách. Đúng là gan to, dám đặt điều kiện thế này với ông. Nhưng nhìn qua con trai duy nhất bên cạnh, dù sao mấy chiếc xe ấy cũng không quan trọng bằng con trai.
Ông ra dấu với trợ lý, trợ lý nhanh chóng đưa ra hai bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn.
“Yêu cầu của cậu Phùng đây cũng đúng ý tôi, cậu mau xem rồi kí tên vào đi”
Phùng Thiệu Sơn đọc qua bản hợp đồng trước mắt, cảm thấy không có sai sót gì nhanh chóng đặt bút kí tên. Sau khi bắt tay với Lăng tổng, anh đang định rút tay lại thì Lăng Phong lại đưa tay ra với anh. Anh lại bắt tay với cậu ta, giọng nói không dấu được vui vẻ.
“Sau này nếu xe của cậu có vấn đề thì cứ đem đến tiệm, tôi sẽ xem và bảo dưỡng miễn phí cho cậu.”
Lăng Phong cũng vui vẻ cười nói: “Được!”
Ra khỏi trường đua, lúc bắt taxi Lưu Vũ không kịp được nói: “Phùng Thiệu Sơn, không ngờ cậu lại có thể ra được chiêu này! Báo hại ông đây bây giờ nhìn thấy bia là muốn nôn cả ra.”
“Cũng phải cảm ơn cậu hăng say uống với mấy lão già đó nên chúng ta mới có cơ hội lớn này.”
Phùng Thiệu Sơn nở nụ cười tươi như hoa với Lưu Vũ, làm cho cậu ta nổi hết da gà.
“Tôi biết cậu vui vì sắp được về với người tình bé nhỏ nhưng cậu đừng có mà dùng ánh mắt kinh khủng đó nhìn tôi chứ!”
“Đây là nụ cười chân thành, là chân thành chứ không phải kinh khủng như cậu nói.” Càng nói anh càng tiến lại gần, doạ Lưu Vũ sợ hết hồn, xém tí là bỏ chạy.
Anh ta dùng cùi chỏ huých vào hông anh một cái, giọng không dấu diếm được vui vẻ nói: “Có được hợp đồng lớn thế này, ước mơ mở thêm vài chi nhánh của cậu cũng có thể thực hiện rồi đấy”
Hiện tại cuối cùng anh cũng có thể thoải mái, hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể. Mọi căng chặt trong suy nghĩ và hành động cuối cùng cũng biến mất. Bản thân anh vốn dĩ không hợp với những thứ lấy lòng người khác thế này, anh chỉ muốn vui vẻ và bình yên mà sống. Nhưng đến lúc gặp Vân Tịch anh mới ép bản thân phải cố gắng nhiều hơn, phải tốt hơn nữa để cô không thất vọng.
Hoàng hôn buông xuống, Phùng Thiệu Sơn nhìn lên bầu trời, bỗng có chút nhớ đến đám mây chiều nhỏ kia. Không biết mấy ngày anh đi cô nhóc ấy có lúc nào nhớ đến anh không nữa?