Mây Bay Ngang Núi

Chương 7



Sáng nay Vân Tịch đã cố gắng dậy sớm những vẫn không đuổi kịp Vân Bách. Lúc cô xuống bếp, bàn ăn đã trống trơn, dì Trần nói hôm nay anh đi làm sớm lắm.

Vậy là phải đợi đến tối, mong bản thân không ngủ quên, Vân Tịch thầm cầu nguyện trong lòng.

Lướt tin đăng cho thuê mặt bằng cả một buổi chiều Vân Tịch đã ngắm được vài chỗ, ngày mai sẽ đi xem cùng chú Nghiêm. Xuống nhà lấy nước, Vân Bách cũng vừa đi làm về, đang thay dép trước cửa.

“Anh, em nấu mì nhé. Em đói bụng nhưng sợ ăn không hết.”

“Được rồi, anh nấu cho em. Đừng nghịch nước sôi.”

Anh săn tay áo sơmi, đôi cánh tay săn chắc hữu lực nhuần nhuyễn bỏ mì vào nồi, lại băm hành lá, vết sẹo trên cánh tay trái cũng lộ ra rõ ràng. Vân Tịch nhìn nó, đưa tay sờ lên, mắt long lanh ngập nước.

“Sau này em sẽ tìm bác sĩ giỏi để xóa sạch vết sẹo này, nhất định đấy.”

“Đừng lo, đàn ông có ai mà không có sẹo chứ.”

“Nhưng mà lỡ chị dâu thấy nó khó coi thì sao?”

“Đừng lo chị dâu tương lai sẽ không thấy khó coi đâu.”

“Thật sự là chuyện tình cảm của anh làm em lo lắng thật sự.”

Vân Bách cười, không nói gì, lấy thêm hai trái trứng thả vào mì.

“Em có chuyện muốn nói với anh, xém tí là quên rồi.”

“Hửm?”

“Em định mở tiệm hoa, anh thấy sao?”

“Con gái bán hoa rất hợp. Ngày mai anh nói với trợ lý chuẩn bị, ba ngày sau em chỉ cần vào bán thôi.” Anh buông đũa đang khuấy mì ra, với lấy điện thoại định gọi cho trợ lý, Vân Tịch ngăn lại.

“Em lo được mà, hồi chiều em có chấm được vài căn rồi, ngày mai sẽ đi xem cùng chú Nghiêm.”

Vân Bách xoa đầu cô, cười nói: “Được rồi, cần gì thì cứ nói với anh trai nghe chưa.”

Sau nhiều chuyện đã xảy ra, càng ngày anh càng có xu hướng bao bọc Vân Tịch, dù biết cô đã lớn, đó giống như thói quen vậy. Nhưng anh biết đó không phải là điều cô muốn, anh cũng không mong em gái thu mình lại, chỉ biết mình anh. Chuyện của quỹ Hy Vọng và cả chuyện mở tiệm hoa này đã cho anh thấy được cô đang hồi phục rất tốt.

Nhiệm vụ của anh bây giờ là ủng hộ và đứng phía sau làm chỗ dựa cho em gái thôi.

“Được rồi, lại ăn mì nào.”

“Anh yên tâm đi! Em bán hoa, khách hàng chỉ toàn là nữ thôi, em sẽ để ý giúp anh nhé.”

Hai anh em ngồi nói chuyện câu được câu mất. Đa số là Vân Tịch tự mình nói về việc anh trai phải cười nhiều, phải giao du với mấy người phụ nữ, đừng suốt ngày ở nhà làm việc giống ông già nữa….

Khiến Vân Bách thật sự là có chút nhức đầu, khó xử không biết có nên dán miệng em gái lại không…

Hôm sau lúc đi coi mặt bằng, nơi đầu tiên lúc trước là văn phòng mọi thứ đều ổn nhưng lại ở trên tầng. Vân Tịch nghĩ không ai muốn mua hoa mà lại phải lên tầng cả. Căn thứ hai ánh sáng không tốt, căn thứ ba thì ở hoa viên Lệ Chi, cô không thích nơi ấy.

Ghé vào quán cơm bình dân trên đường, lúc đang ăn cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của người đàn ông phía đối diện.

“Chú giúp anh tìm người sang quán gấp đi, chiều nay anh phải nộp tiền rồi.”

“….”

“Rẻ chút cũng được.”

“…”

“Mặt bằng ấy lúc trước là quán café, nội thất còn mới, giá đó là thấp nhất rồi.”

Không biết bên kia nói gì, nét mặt của anh ta tuy không muốn nhưng miệng vẫn đồng ý. Kết thúc cuộc điện thoại, anh ta gục xuống bàn khóc tu hu như một đứa trẻ.



“Con nghe anh ta nói mặt bằng gì đó…”

“Nhiều chuyện không tốt lắm đâu. Để tôi qua hỏi thử xem.”

Chú Nghiêm qua nói chuyện với anh ta thì mới biết anh ta cũng là ông chủ nhỏ có mấy mặt bằng cho thuê nhưng vợ anh ta gần đây được chuẩn đoán ra mắc bệnh rất nặng, nên bao nhiêu tiền bạc cũng không tiếc để cứu vợ.

Đây là tài sản cuối cùng, cũng là hy vọng duy nhất…

“Anh dắt chúng tôi đi xem thử, tôi cũng cần mặt bằng, nếu được tôi sẽ giúp anh.”

“Được được, tôi đắt hai người đi.”

Mặt bằng của anh ta cách nhà Vân Tịch không xa, đi bộ chừng bảy, tám phút là đến nhà cô.

Một căn nhà có một trệt và một gác, lúc trước bán quán café nội thất vẫn còn tái sử dụng được, ánh sáng rất tốt. Lắp thêm giàn để treo hoa ngoài cửa, sơn lại màu sắc tươi sáng là ổn.

Trước quán có một cây ngô đồng rất to, táng cây rộng nên không khí rất mát mẻ, đặt thêm một bộ bàn ghế dưới gốc cây để ăn uống hay trang trí cũng khá ổn.

Vân Tịch rất thích!

Nhanh chóng chuyển khoản một nửa số tiền xem như đặt cọc, phần còn lại sau khi hoàn tất mọi thủ tục sẽ chuyển nốt. Chủ nhà thật sự xem Vân Tịch như cọng rơm cứu mạng, liên tục nói cảm ơn cô, trước khi đi còn để lại chìa khóa cho cô toàn quyền quyết định.

Buổi tối, hai anh em có dịp ngồi ăn cơm cùng nhau. Vân Bách hôm nay về sớm, có chuyện muốn nói với cô.

“Phía dưới công ty anh, có mặt bằng cho thuê. Mai có thời gian thì đi xem thử đi.”

“Không cần đâu, em có mặt bằng rồi.”

“Ở đâu? Có gần đây không.?”

“Ở gần đây thôi cách khoảng hai con phố. Tốn 7, 8 phút đi bộ gì đó thôi, em có thể ngủ nướng mà vẫn kịp giờ mở cửa.”

“Chiều mai anh sẽ ghé qua, em cần thi công sửa chữa gì thì nói với trợ lí Nam.”

Vân Tịch gật đầu, đồng ý với anh.

Hôm sau, Sở Tích bất hạnh bị “ép” đi mua đồ và chọn màu sơn với Vân Tịch.

Hai người đều là những người mê mua những thứ dễ thương, giỏ hàng nhanh chóng được chất thành đống. May mắn là có dịch vụ chuyển phát nếu không thì với hai người các chắc phải chuyển cả ngày mới mong hết được đống đồ trước mắt.

Vừa mở cửa tiệm, Sở Tích giống như cún con đi tuần, kiểm tra hết mọi ngóc ngách, không sót chỗ nào.

“Được đấy Vân Tịch, ánh sáng vừa tốt không khí cũng mát mẻ nữa.”

“Đương nhiên rồi, cậu mau chọn món đi.”

Đưa điện thoại cho cô ấy, Vân Tịch đi xem thử trong những thứ nội thất cũ này, có cái nào phù hợp với cây ngô đồng ngoài kia không.

“Chỗ thuê này chắc đắt lắm hả?”

“Bình thường thôi, không tốn tiền.”

Sở Tích sợ mình nghe nhầm, nên hỏi lại: “Sao?”

“Không tốn tiền thuê, tớ mua rồi.”

Lần đầu tiên Sở Tích bị một lời nói phong ấn, đúng là tư bản có khác. Cô bỗng cảm thấy mình làm nghệ sĩ hình như cũng không giàu lắm…

Trên chiếc TV dùng để theo dõi quá trình rửa xe tự động, hiện đang được trưng dụng để xem phim truyền hình lúc 12 giờ.

“A Sướng à, nữ thần Sở Tích của chúng ta đúng là hồng nhan bạc phận mà.”

“Đúng đó tiểu Phúc tử, thương nữ thần quá đi.”



Chủ nhân của hai giọng nói đang nằm dưới gầm xe để vừa làm việc vừa tá về nữ thần Sở Tích của họ trong phim đang bị chị kế ăn hiếp.

Không những thế mà còn dọa sợ Sở Tích đang đứng ở đây ngay lúc này.

Con nhóc Vân Tịch kia đưa ra cái ý kiến quái quỷ muốn bưng cái bàn kia ra để dưới gốc cây. Mà cô lại chơi nối từ thua nên phải qua tiệm sửa xe đối diện để mượn vít.

“Cho hỏi là có ai ở đây không ạ?”

“A Sướng à, có phải là tôi nghe nhầm không, sao tôi lại nghe giọng của nữ thần ở đây thế này.”

“Tôi hình như cũng nghe thấy thì phải?”

Sở Tích tiếp tục lên tiếng, định kêu thêm lần nữa nếu không ai trả lời cô sẽ về bắt con nhóc kia đừng có giở trò nữa.

“Có ai ở đ—“

“Cô tìm ai?”

Một giọng nói vang lên phía sau cô, Phùng Thiệu Sơn vừa đến tiệm đã trông thấy cô đứng đây, mà nhân viên của anh lại chạy đi đâu mất.

“Chào anh! Tôi ở tiệm đối diện, định tháo lắp chút đồ nhưng không có vít, muốn hỏi mượn anh.”

Phùng Thiệu Sơn với tay lấy vít cho cô, chân đá vào thân xe ôtô một cái. Hù người ở dưới xe sợ đến mức hét lên.

“Mẹ kiếp—“ vừa chui ra khỏi xe a Sướng nhìn thấy ông chủ của mình, cười làm lành.

“Anh Sơn, anh làm vậy là hù chết em.”

“Hai cậu ở đây có khách mà cũng không biết sao?”

Phùng Thiệu Sơn đốt điếu thuốc, mắt thì nhìn cậu nhóc trước mắt.

“Đâu? Sao không thấy ai thế này?”

“Đi rồi.”

Nói đoạn anh bước vào trong, nhìn cô gái trên TV cảm thấy có chút quen mắt.

Đem vít về tiệm, loay hoay một hồi cũng tháo bàn ra được. Mang ghế và chân bàn ra ra ngoài trước, so với những thứ đó thì mặt bàn có độ khó cao hơn hẳn.

Hai cô chật vật một hồi mới mang ra được phía cửa.

Phía đối diện, a Sướng và tiểu Phúc tử đang rửa tay chuẩn bị ăn cơm, thấy thế qua giúp một tay.

“Đây đây, để dựa vào gốc cây này lát lắp chân bàn sẽ dễ hơn.”

Vân Tịch nói xong, hai người liền nhận luôn việc lắp chân bàn. Lắp xong, bốn người lại tốn chút sức xoay cái bàn lại, lúc này mới cảm ơn và chào hỏi nhau

“Cảm ơn hai người nhé. Nếu không hai đứa sẽ tốn cả tiếng mất.”

“Không sao, không có gì đâu. Gặp ai chúng tôi cũng sẽ giúp thôi”

“Mình đã nói là không được rồi mà.”

“Biết lỗi rồi, cậu cảm ơn người ta đi đã.”

“Cảm ơn hai người nhé.” Sở Tích nở nụ cười nhìn bọn họ.

Nhưng hình như sau khi nhìn thấy Sở Tích bọn họ…..hóa…hóa đá luôn rồi.

———-

Tác giả: Đoán xem lúc anh Sơn biết được Vân Tịch ở đối diện sẽ như thế nào???