Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 163: (¯`•._) Đàm Giảo (21.1)





Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn tầng mây dần rời đi lộ ra ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Tâm trạng không thể nào yên ổn nổi, cũng chả ngủ được. Nghĩ đến ánh sáng trong mắt anh, giọng nói trầm khàn của anh, nghĩ đến anh kéo tôi vào trong ngực hôn nhiều lần.

Cuối cùng tôi cũng bắt được con sói bị thương kia rồi.

Hoặc là cuối cùng nó đã giãy giụa khỏi xiềng xích đuổi theo tôi.


Nghĩ vậy lòng tôi càng thêm vô cùng sốt ruột. Cảm giác giống như trong ngực có một ngọn lửa, trong đêm cô đơn này người châm lửa lại không ở bên cạnh tôi.

Đầu tôi hỗn loạn, nghĩ một lát liệu có phải Ô Ngộ che giấu chút tính cách "thụ" hay không. Cho nên trước kia như thế nào cũng không chịu nói chuyện trai gái, hiện tại bị tôi ép buộc, anh lập tức lửa nóng đi vào khuôn khổ. Trong một lát lại nghĩ cuối cùng anh là thật lòng hay miễn cưỡng? Nhưng ánh mắt anh khi hôn tôi không phải là giả. Ánh mắt rung động như vậy sao có thể là miễn cưỡng chứ?

Nghĩ vậy lòng tôi cũng trở nên ngọt ngào hơn. Tôi vùi mặt vào gối, mặt vẫn còn nóng bừng. Mỗi tấc trên người được anh vuốt ve đều vẫn nóng rực. Tôi muốn anh, cuối cùng tôi đã có được rồi. Từ hôm nay trở đi anh đã thuộc về tôi rồi. Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến tôi muốn nổ tung cảm xúc vì hạnh phúc, nó cũng đang im ắng nuốt chửng lấy tôi.

Lo sợ bất an cả một đêm, cho nên sáng hôm sau khi tỉnh lại mắt tôi xuất hiện quầng thâm. Chuyện này không hay chút nào mới chính thức yêu đương ngày đầu tiên mà đã xấu như quỷ thế này. Tôi nhắn tin cho Tráng Ngư: "Trên đường đi mang cho lão tử hộp phấn." Tráng Ngư nhắn lại: "Cô cho rằng bà đây sẽ có loại đồ đó sao?" Tôi lại nhắn: "Tuỳ tiện đi qua cửa hàng mua một hộp, nhớ rõ là màu trắng ngà voi ấy. Sẽ trả tiền cho cô." Tráng Ngư: "Thôi đi. Có bệnh nhân nào mà lại ăn mặc trang điểm xinh đẹp chứ? Lần đầu yêu đương có thể bình thản chút được không?"

Không trông cậy được vào Tráng Ngư rồi, tôi đành phải rửa sạch kĩ mặt, nhìn cho nhẹ nhàng khoan khoái một chút, còn nhanh chóng gội đầu, rồi mới đến phòng bệnh của Ô Ngộ. Anh đã tỉnh, kê một cái gối đầu lót phía sau, dựa vào đó. Ánh mặt trời ấm áp tràn đầy. Hai bọn tôi liếc nhau, tôi cảm nhận được tim hơi lạc nhịp. Anh nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon à?"

"Ừ..." Tôi đáp, "Anh ăn sáng chưa?"

Anh hất cằm: "Y tá mang tới."


Tôi lập tức hứng thú: "Em cho anh ăn."

Anh nhìn chằm chằm tôi: "Ừ."

Đồ ăn sáng của anh là cháo và trứng gà, vẫn còn rất nóng. Tôi ngồi trên giường, thổi rồi đút cho anh, anh yên tĩnh ăn. Tôi nhìn xương gò má và cằm anh đến mức xuất thần. Anh thấp giọng: "Làm gì mà nhìn chằm chằm anh thế?" Tôi chợt cảm thấy mặt hơi nóng lên, bởi vì thực sự rất thích nên muốn nhận được nhiều hơn một chút.

"Em ăn chưa?" Anh hỏi.

"Còn chưa." Tôi nói, "Em chỉ bị thương ngoài da nào có đãi ngộ như anh chứ? Đi xuống dưới mua đồ là được."

Anh im lặng, nói: "Ăn chung đi."


Tôi đáp: "Cảm ơn. Nhưng em thực sự không có hứng thú với cháo suông của anh. Em muốn ăn bánh bao nhân thịt."

Anh mỉm cười, cuối cùng nghe lời ăn nốt chỗ còn lại.

Trước kia chưa bao giờ cảm thấy thời gian yên tĩnh đẹp đẽ mà dài đằng đẵng đến thế. Anh nằm trên giường không thể cử động, mở TV xem một lát, hai chúng tôi đều không nói gì. Tôi nhìn vẻ mặt anh hơi mệt mỏi, nói: "Anh có muốn ngủ thêm một lúc không?"

"Ừ." Anh đáp, "Tối qua ngủ không ngon." Nhìn ánh mắt anh như có điều suy nghĩ, lòng tôi cũng không bình tĩnh nổi. Tôi kéo rèm xuống, trong phòng tối đi, anh nói: "Giảo Giảo, ngồi đây."




— QUẢNG CÁO —