Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 202: (¯`•._) Ô Ngộ (25.2)





Đàm Giảo cúi người xuống mạch nước ngầm, vốc nước lên uống. Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng trầm tư của cô ấy.

Hiện tại cách ngày chúng tôi rời thuyền có lẽ đã qua một hai ngày, tầm 26, 27 tháng 6 năm 2016. Ở một dòng thời gian khác, tôi và Đàm Giảo đã trải qua mười chín ngày đến ngày 2 tháng 8.

Điểm giao giữa hai dòng thời gian ngày càng gần.


Tôi ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong hang, nơi đó vẫn phản xạ ánh huỳnh quang, không thể nhìn rõ phía xa. Bí mật kia phải chăng giấu trong lòng đất thần bí này? Cuối cùng sụp đổ trong hồ nước?

Quan hệ của Ngôn Viễn và bầy chim, sự biến dị của Trần Như Anh, ánh mắt của tôi... vẫn còn chưa tìm được đáp án.

Còn nữa chỉ có tôi và Đàm Giảo quay ngược thời gian, chu kì là nửa tháng. Ngôn Viễn, Chu Quý Nhuỵ, Trần Như Anh, Phùng Yên, Ô Diệu... trước và sau đó đều mất trí nhớ cho đến khoảnh khắc trước khi qua đời. Trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ Ngôn Viễn và Trần Như Anh trước khi chết, không có hoảng sợ, bọn họ nhìn tôi và Đàm Giảo, rốt cuộc là đã nhớ ra điều gì?

Tôi và Đàm Giảo còn có thể quay lại dòng thời gian kia không? Ô Diệu của tôi, vận mệnh của con bé còn chưa thay đổi, tên hung thủ kia còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thẩm Thời Nhạn mất rồi... Nghĩ tới đây, tôi ra sức đập mạnh tay xuống đất.

Tiếng động này khiến Đàm Giảo giật mình, cơ thể cô ấy khẽ run lên, quay đầu nhìn tôi. Tôi nói: "Giảo Giảo, qua đây."

Lời âu yếm này có lẽ đã khiến cô ấy rung động, đứng dậy đi đến bên cạnh tôi. Tôi cũng không thèm quan tâm sau lưng có nhiều người như vậy, ôm vai cô ấy, giữ lấy cằm cô ấy: "Giữ vững tinh thần."


"Vâng..." Cô ấy vẫn cúi thấp đầu. Dáng vẻ này khiến tôi vừa yêu vừa thương, tôi cúi đầu hôn cô ấy.

Cuối cùng đã cảm giác được cơ thể cô ấy trở nên mềm mại, hai bàn tay bé nhỏ giữ lấy vạt áo tôi, dáng vẻ dịu dàng không muốn rời xa. Tôi thấp giọng: "Dáng vẻ vừa rồi của em nhìn rất thiếu yêu thương."

Đây là lời cô ấy từng nói với tôi, cô ấy bị trêu mỉm cười, những giữa lông mày vẫn là sự buồn rầu.

Tôi nói: "Chúng ta vẫn còn cơ hội cứu Thẩm Thời Nhạn, nếu như có thể quay lại dòng thời gian kia lần nữa."

"Nhưng mà..." Cô ấy nói, "Nếu như không quay lại được thì sao? Nếu như chúng ta không thay đổi được lịch sử, không cứu được anh ấy thì sao?"

Tôi còn chưa lên tiếng, cô ấy đã vùi mặt vào ngực tôi: "Chúng ta tốn biết bao nhiêu sức lực, khổ cực như vậy, đau khổ nhiều như vậy... để bắt gã, nhưng chúng ta vốn không phải là đối thủ của gã, không chỉ không thay đổi được số phận của Ô Diệu, mà còn liên luỵ Tráng Ngư Thẩm Thời Nhạn...


Người đàn ông Tráng Ngư thích như vậy lại qua đời... A Ngộ, anh nói xem có phải do hai chúng ta can thiệp, chúng ta muốn thay đổi, cho nên khiến cho người vô tội khác hi sinh? Có lẽ chúng ta không thể thay đổi được, không có cách nào thay đổi được số phận..."

Tôi nâng mặt cô ấy lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Ánh mắt cô ấy đỏ ửng, có sự cố chấp, cũng có sự uất ức khiến tôi vừa thương vừa đau. Tôi nói: "Giảo Giảo, nhìn anh. Em sai rồi, lịch sử đương nhiên là sẽ thay đổi, chúng ta không hề tốn công vô ích. Cả nhà Chu Quý Nhuỵ vốn chết trên núi đã được chúng ta cứu, năm mạng người đó. Tuy nhà họ Trần chỉ có mình Đường Lan Lan sống, nhưng vẫn là một mạng người vô tội. Hiện tại Hứa Tĩnh Miêu không chết, Diệp Tầm Y cũng không chết. Em còn muốn chứng minh nữa sao? Chúng ta có thể thay đổi lịch sử, chúng ta không ngừng cứu người vô tội. Những việc chúng ta từng trải qua không phải là không có chút ý nghĩa nào."

Nước mắt Đàm Giảo chảy xuống ngón tay tôi, tôi cũng không đành lòng, cúi đầu xuống, kề sát vào mặt cô ấy.