Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 212: (¯`•._) Ô Ngộ (26.3)





Tôi cúi đầu thoáng hôn cô ấy một cái, nói với giọng rất khẽ: "Rất lợi hại."

Cô ấy vùi mặt vào ngực tôi: "À... Em còn có thể lợi hại hơn nữa cơ, khó khăn còn ở người phía sau. Trên đời này khó khăn nhất chính là cảnh sát hình sự già chân chính."

Tôi biết cô ấy nói đúng, chỉ ôm sát cô ấy: "Đừng lo, có anh đây." Lúc cần thiết tôi sẽ ra tay chịu toàn bộ trách nhiệm.


Cô ấy lại nhỏ giọng: "Không, là lúc để cho anh biết được sự lợi hại của đại thần huyền nghi."

Tuy thé Đàm Giảo quả thực không nói khoác, sau đó khi đối mặt với lão Đinh, cô ấy cũng ứng đối rất tự nhiên.

Cũng không bao lâu thì lão Đinh tới, theo sau là người cảnh sát trẻ tuổi vừa rồi và một người cảnh sát trung niên sắc mặt nặng nề.

Đó cũng không phải là lần đầu tiên tôi gặp lão Đinh, nhưng đối với ông đây lại là lần đầu. Vốn là sau khi Ô Diệu bị sát hại, tôi đến Cục cảnh sát tìm, ông luôn mang vẻ mặt gian nan vất vả, áy náy: "Ô Ngộ, chúng tôi luôn cố gắng, nhất định sẽ bắt được hắn." Dù là một lần nào đó tôi sụp đổ ở đồn cảnh sát, rống to làm náo loạn chỉ trích cảnh sát không chịu trách nhiệm, ông cũng không cho thuộc hạ xua đuổi tôi, mà chỉ im lặng đưa tôi ra ngoài.

Đều đã là quá khứ rồi.

Lão Đinh trước mặt không phải là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của một tháng sau hay mấy tháng sau mang đầy trách nhiệm, áy náy tra tấn. Ông khoảng hơn bốn mươi, dáng người trung bình, mặc áo jacket cũ, nhưng vẻ mặt già trước tuổi, mặt vuông, trong ánh mắt lộ ra sự linh hoạt và buông lỏng.


Ông liếc tôi, tôi hơi rung động, cảm giác phức tạp mỉm cười. Ông gật đầu, nhìn về phía Đàm Giảo.

"Cô gái, từ từ nói lại từ đầu với tôi lần nữa." Lão Đinh ôn hoà nói, "Xảy ra chuyện gì?"

Đàm Giảo cũng nghiêm túc hơn, ánh mắt yếu đuối, lộ ra sự quật cường, thực ra đó đúng là bản tính của cô ấy, thuật lại lần nữa những lời vừa nói với người cảnh sát trẻ tuổi.

Ba người cảnh sát im lặng. Lão Đinh cầm điếu thuốc, đột nhiên liếc tôi, tôi không biết ánh mắt ông có ý nghĩa gì hay là phát hiện ra gì, sau đó lại hỏi Đàm Giảo: "Bắt cô là kẻ nào, thấy rõ hình dạng sao?"

Đàm Giảo đáp: "Vốn không thấy rõ. Nhưng khi ở trong căn phòng đó, có một lần tôi giả vờ ngủ, nhìn thấy một người trong đó." Cô ấy hơi do dự, như là đang cố gắng nhớ lại, sau đó miêu tả lại.

Đây cũng là điều tôi đã sớm thương lượng tốt với Đàm Giảo, có thể để lộ ngoại hình Trần Tinh Kiến, nơi ở và tình huống, nhưng không thể nói rõ thân phận. Một là sợ cảnh sát nảy sinh lòng nghi ngờ, hai là hiện tại không có chứng cứ, nếu như bọn họ tìm Trần Tinh Kiến điều tra, đánh rắn động cỏ, sao còn bắt được người thứ hai? Mục tiêu cuối cùng của chúng tôi là người thứ hai, kẻ chủ mưu kia.


Lão Đinh lại im lặng một lúc, hỏi: "Vậy đêm đó khi hắn bắt cô có từng nói điều gì, có hành động cụ thể gì, cô có thể cẩn thận nhớ lại không?"

Tôi cũng nhìn về phía Đàm Giảo, liên quan đến chi tiết tỉ mỉ. Điều này chúng tôi còn chưa kịp thương lượng và dự đoán đến.

Đàm Giảo thoáng yên lặng, mới lên tiếng: "Gã đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ hơi rộng, chạm vào gáy tôi. Tay của gã rất sạch, không có mùi gì khác thường. Lúc ấy tôi sợ tới mức ra sức liều mạng giãy dụa, nhưng gã rất khoẻ, cánh tay rắn chắc, tuyệt đối có tập thể hình. Gã có lẽ... thấp hơn bạn trai tôi nửa cái đầu. Lúc ấy gã..." Đàm Giảo nhắm mắt lại suy nghĩ, "Gã nói chuyện! Gã nói một câu, gã nói: bảo bối... bắt được em rồi. Đừng sợ, chúng tôi sẽ làm cho em thoải mái vui vẻ..."




— QUẢNG CÁO —