Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 222: (¯`•._) Đàm Giảo (28.2)





Gã muốn hại tôi, muốn tôi trở thành con mồi tra tấn, còn trong lòng tôi dần có một giọng nói vang lên: đừng khuất phục, đừng cầu xin tha thứ, đừng chấp nhận thua như vậy.

Tôi hận nhất, hiểu rõ nhất, xem thường nhất loại người nhận thua.

Vì thế tôi không ngừng nhích người lên, nước mắt cũng đã ngừng lại, nhìn sự trống rỗng trước mắt, không nói lời nào. Còn gã vô cùng kiên nhẫn, rút điếu thuốc trong túi ra hút. Trong lòng tôi khẽ động, con mắt liếc về phía gã đang ngậm thuốc, còn cả khói thuốc. Ai ngờ gã hút xong, bỏ hết đầu lọc và tàn thuốc vào trong một túi nilon, nhét vào túi. Gã cúi đầu, tôi nhìn thấy sự vui vẻ như có như không ở khoé môi gã.

Trong lòng tôi chùng xuống.


Cuối cùng gã đã lên tiếng: "Đàm Giảo, Ô Ngộ đã ở trong tay chúng tôi rồi."

Tôi nhìn gã cúi xuống bên cạnh ghế, đeo găng tay, không nhìn ra được chút manh mối nào. Rất nhiều manh mối như là nhánh cây lộn xộn, im ắng giao nhau trong đầu sau đó bẽ gẫy, tiếng bẽ gẫy thanh thuý vô tình.

Mẹ Ô Ngộ và em gái đột nhiên có ấn tượng mơ hồ đối với chuyện nửa tháng sau.

Quá khứ và tương lai đã mơ hồ.

Đội trưởng Đinh chính là dự cảm.

Ô Diệu nói thấy mình bơi trong biển đỏ. Màu đỏ giống như máu, cô bé thấy mình trôi nổi.

Còn cả gã tội phạm trước mặt, gã gọi chính xác tên của tôi và Ô Ngộ. Nếu như gã nói thật thì Ô Ngộ cũng đã rơi vào bẫy của bọn chúng.


Từ khi tôi và Ô Ngộ vượt thời gian đến nay còn chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này.

Tôi im lặng trong chốc lát, mỉm cười: "Không thể nào. Anh ấy thông minh lại cảnh giác, các người không bắt được anh ấy. Anh ấy cũng không phải là tôi." Giọng nói của tôi đã không còn hoảng hốt, cũng không mỉa mai, chỉ giống như người bình thường kể lại sự thật. Tôi nghĩ có lẽ gã sẽ mắc bẫy, bệnh tâm thần biến thái thỉnh thoảng tựa như đứa bé, không cần bạn e sợ hay mềm lòng, gã càng khát vọng bạn đối xử với gã như người bình thường hơn.

Gã nói: "Tôi lừa cô làm gì?"

Tôi nói: "Anh muốn làm tôi sợ sao? Nhưng chuyện này thực sự không có khả năng." Tôi cũng muốn lấy thêm được tin tức từ trong miệng gã.

Ai ngờ gã chỉ mỉm cười nói: "Đợi cô thấy anh ta chỉ còn lại xương cốt sẽ tin."

Chỉ một câu thôi khiến cho cả trái tim tôi như rơi vào hầm băng, ra sức nhịn xuống, không tin, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt tươi cười của Ô Ngộ, dáng vẻ anh cúi đầu hút thuốc lá, anh ôm tôi nằm trên giường.

Nếu như Ô Ngộ cứ thế mất đi, vậy đời này tôi còn gì phải sợ hãi nữa?


Tôi từ từ mỉm cười, nhắm mắt lại, không nhìn gã, cũng không nói chuyện. Tôi tựa như nằm trên núi băng trong biển lửa, tôi biết rõ mỗi một khúc xương, giọt máu đều tràn ngập nguy cơ, nhưng tôi biết phải nhịn, phải tin tưởng vững chắc. Tôi không thể chịu thua, nếu không tôi sẽ biến thành một đống máu thịt gã tra tấn, sụp đổ đúng như ý đồ của gã.

Một lát sau, tôi lại cảm thấy tay gã chạm vào chân tôi. Tôi hơi run lên, lại bị gã nắm chặt. Móng tay gã từ từ lướt qua mu bàn chân tôi.

Sau đó tay gã đi thẳng lên trên, từ từ trượt đến lưng tôi. Rất chầm chậm chạm vào, mang theo tình dục sao? Vừa có lại giống như không. Tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, đột nhiên mở mắt ra. Ai ngờ gã đã sớm biết được, một bàn tay đột nhiên đè xuống che lấy mặt tôi. Vì thế tôi không thấy được gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi nhựa từ găng tay của gã, còn cả cảm nhận mềm mại kia.

Tôi cảm nhận được gã cúi người, hơi thở ở ngay bên cạnh tôi.




— QUẢNG CÁO —