Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 76: (¯`•._) Ô Ngộ (4)





Chúng tôi nhìn nhau.



Khi đợi tôi đến gần, hình như cô ấy hơi lúng túng, cô ấy dời tầm mắt, không muốn đối diện với tôi.



Hôm nay cô ấy ăn mặc rất xinh đẹp, xinh đẹp giống ngày hôm qua. Tôi cúi đầu tựa vào bên cạnh cửa xếp rít vài hơi thuốc, cô ấy chỉ đứng như vậy sắc mặt từ từ ửng đỏ. Có vài người thợ sửa máy đi qua, bị tôi trừng mắt, bọn họ đều trốn mất biệt.



Hai chúng tôi cứ im lặng vài phút như vậy.




“Em không phải đã có thẻ rồi sao? Sao lại làm nữa?” Tôi mở miệng trước.



Đàm Giảo nói: “Vứt rồi.” Cô ấy lộ ra nét mặt rất hùng hồn.



Tôi kiềm nén cảm xúc, dập điếu thuốc trong tay rồi nói: “Được, tôi rửa!.” Cô ấy đứng nguyên tại chỗ, không động đậy cũng không nói chuyện.



Tôi đi ra cửa tiệm, nhìn thấy xe cô ấy góc cạnh rõ ràng, sạch sẽ. Đúng rồi, hôm qua cô ấy mới rửa, hôm nay lại đến, tôi sờ chiếc xe quen thuộc, nhặt ống nước dưới đất lên, bắt đầu rửa từ đầu đến cuối.



Khi rửa được một nửa, sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót ‘bịch bịch’ không cần quay đầu lại, tôi vẫn biết là cô ấy.



Tôi đưa lưng về phía cô.



Cô ấy nói: “Ô Ngộ, đừng nghĩ rằng tôi tìm anh rửa xe là còn muốn quấn lấy anh, anh rửa xe cho tôi, là chuyện đã nói từ trước rồi.”



“Ừ.”



Cô ấy còn nói: “Tôi đã không còn nghĩ gì đến anh nữa rồi.”




Tôi nhìn cửa xe sáng bóng phản chiếu bầu trời và những tòa kiến trúc méo mó. Tôi vẫn lau từ từ, không nói từ nào.



Cô ấy lại nói bằng giọng điệu bình thường từ tốn : "Thật ra trước đây tôi cũng không nghĩ nhiều, là anh đã hôn tôi rồi nói không thể ở bên nhau, anh đừng hiểu sai ý nhá."



Tôi vứt khăn xuống đất, quay đầu lại nhìn cô, cô ấy hơi kinh ngạc, rụt người lại, tôi mới ý thức động tác của mình hơi mạnh.



Tôi im lặng, kìm nén tâm trạng đang cuồn cuộn, tôi nói: "Tôi biết rồi, em không cần nhắc lại chuyện đó, xế chiều hôm nay tôi sẽ đến huyện Lịch, một hai hôm nữa mới về, chuyện chiếc thuyền, chờ tôi về chúng ta từ từ bàn bạc."



Đôi mắt cô ấy bình tĩnh như lần đầu gặp nhau trên thuyền, khí chất trong trẻo, lạnh lùng, độc lập, cô ấy nói: "Tôi không có hứng thú nhắc lại, anh đi gặp giáo sư và Như Anh? Hôm qua giọng anh không nhỏ chút nào."



Lòng tôi hơi đau nhói, tôi đáp: “Giáo sư lúc trước có ơn với tôi, nay nhà thầy ấy xảy ra chuyện, tôi phải đến thăm. Còn có một chuyện: Khi đó cô ấy với mẹ cô ấy cũng ở chung thuyền với chúng ta.”



Nét mặt Đàm Giảo lộ chút xúc động: “Bọn họ cũng ở trên thuyền? Vợ và con gái giáo sư, vì sao lúc trước anh không nhắc đến?”



Tôi đáp: “Lúc trước có gì cần nhắc đến bọn họ?”




Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, chúng tôi im lặng nhìn nhau mấy giây.



Mắt cô ấy xoay tròn, khôi phục chút thần thái linh động, cô ấy nói: “Ồ…Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh, có liên quan đến chuyện chúng ta trở lại trên thuyền, tôi đã kể cho Tráng Ngư nghe, cô ấy nói…” Đàm Giảo nói một loạt về những chuyện thời gian song song, wormhole, năng lượng vũ trụ thần bí…



Thật ra những việc này đều giống với suy đoán trong lòng tôi, vì thế khi nhìn thấy tôi không kinh ngạc, cô ấy nghiêng mắt nhìn tôi hỏi: “Anh cũng nghĩ như vậy sao? Cũng đúng, anh là học bá mà, Giống như Tráng Ngư.” Trong giọng nói lộ vẻ cô đơn.



Tôi nhìn thấy cô ấy khôi phục dáng vẻ sinh động thì áp lực tâm trạng trong lòng trở nên nhẹ nhõm, cảm xúc chia ly đêm đó như chưa từng diễn ra. Chúng tôi lại bắt đầu nói chuyện như trước, tôi cảm thấy vui mừng vì đây chính là điều tôi muốn.



Tôi nói: “Những ngày chúng ta ở trên thuyền, đã gặp phải năng lực thần bí nào đó.”



Cô ấy gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, nhưng chúng ta phải làm sao mới có thể biết được sự thật?”



Tôi thoáng im lặng rồi trả lời: “Biết đâu sẽ biết được. Đàm Giảo, em có nghĩ chúng ta sẽ trở lại trên thuyền nữa không?’


— QUẢNG CÁO —