Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 15: Chuyện kỳ quái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong rừng cây nổi gió, Ra On đắm mình trong đó, khe khẽ nhắm mắt lại, cảm thụ làn gió nhẹ đang từ từ thổi qua.

Tâm tình thật tốt.

Nghe trong gió có một mùi hương thoang thoảng, như là xạ hương, lại giống như mùi hương của một đóa hoa dại nở rộ trong mùa hạ. Chủ nhân của mùi hương này là ai nhỉ?

Đang lúc Ra On suy nghĩ, phong cảnh xung quanh đột nhiên biến hóa kịch liệt. Thân thể Ra On đang đứng trong căn phòng tràn ngập hơi thở cao quý.

Nơi này là...

"Đang làm gì vậy? Hong nội quan còn không mau dập đầu!"

Là giọng nói gà mẫu thân của Chang nội quan, sau đó lại truyền đến một âm thanh trong trẻo: "Thế tử điện hạ giá lâm!"

Ra On chạy nhanh xếp hàng và dập đầu chung với mọi người.

Sau khi cửa bị mở ra, là một tràng tiếng bước chân lưu loát. Đồng thời còn có một luồng gió mạnh thổi vào, loáng thoáng lộ ra mùi hương vừa rồi.

Ra On lẳng lặng nhắm hai mắt lại. Mùi hương này, rất dễ chịu. Giống loại cảm giác khi trái tim được ai đó ấm áp bao dung. Thật sự là một điều kỳ diệu. Nhưng mùi hương này, hình như đã từng gửi qua ở đâu đó.

Đang lúc Ra On đang cố gắng nhớ lại xem đã ngửi được ở đâu, vào đúng thời điểm đó thì...

"Ngẩng đầu lên." Giọng nói của thế tử điện hạ truyền đến từ trên đầu.

Ra On trả lời: "Không dám."

Nhưng âm thanh này vẫn kiên quyết truyền đến: "Ngẩng đầu lên."

Vì thế Ra On thật cẩn thận ngẩng đầu lên. . .

"A!" Bỗng nhiên từ miệng nàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, chuyện khiến người ta kinh ngạc là, người ở trước mặt Ra On không phải thế tử điện hạ, mà là thư sinh Hoa Thảo!

"Thư sinh Hoa Thảo? Sao huynh lại ở chỗ này?"

Ra On hỏi xong, vẻ băng lãnh trên gương mặt của thư sinh Thoa Thảo xuất hiện vẻ mỉm cười, khác xa với bình thường, cứ thế mỉm cười. Hắn giống như trẻ con vậy, đột nhiên vươn tay ra, tay hắn chạm vào môi Ra On, rồi lại lấy đúng ngón tay ấy chạm vào môi của hắn, Ra On không khỏi thất kinh.

Ra On: "Sao... sao huynh lại làm vậy?"

Lee Young: "Thật sự không nhớ rõ sao?"

Chẳng lẽ là đang nói tới chuyện chạm môi ngày đó?

Ra On: "Nếu là chuyện lúc đó thì lúc ấy không phải thư sinh Hoa Thảo cũng nói đó chỉ là sự cố thôi sao."

Nháy mắt, nét mặt Lee Young liên thay đổi, vốn là một khuôn mặt tràn ngập nét cười giờ lại trở nên cô đơn: "Thật sự không nhớ rồi."

Đột nhiên, bóng dáng của thư sinh Hoa Thảo biến mất vô tung,

Ra On: "Thư sinh Hoa Thảo?"

Giật mình, Ra On nhìn quanh bốn phía, lúc này lại một cơn gió thổi tới, gương mặt của thư sinh Hoa Thảo trở nên mơ hồ, nhưng một gương mặt khác lại hiện lên rõ lên, một nam nhân ở trên xà ngang, chậc chậc đầu lưỡi, nói: "Tên phiền toái."

Ra On: "Kim huynh!" Kim huynh sao đột nhiên lại xuất hiện? Ra On tràn ngập nghi hoặc nhưng cũng thật cao hứng gọi hắn, rồi trong nháy mắt, lại một trận gió thổi tới, khuôn mặt của Kim huynh cũng bị gió thổi tan.

"Kim huynh? Kim huynh, Thư sinh Hoa Thảo!"

Ra On đột nhiên mở to mắt, vì còn buồn ngủ nên nàng ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trên xà ngang không có ai.

"A, thì ra ta đã ngủ quên." Nàng lấy mu bàn tay xoa mắt, cũng ngáp một cái.

Lee Young: "Bây giờ thức rồi à?"

Khoảnh khắc ngay lúc Ra On đang duỗi người, trước mặt đột nhiên xuất hiện gương mặt trắng trẻo của thư sinh Hoa Thảo, gương mặt quá đẹp khiến nàng nổi hết da gà. Ra On lấy tay xoa nhẹ đôi mắt rồi nói: "Xem ra ta còn chưa tỉnh ngủ rồi."

Lee Young: "Nói mớ lợi hại thật đấy."

A! Đây không phải đang mơ, thật sự là thư sinh Hoa Thảo. Bây giờ là tình huống gì vậy? Vì chuẩn bị cho cuộc thi giảng kinh, trong lúc bài đã bất giác ngủ quên mất, sau đó thư sinh Hoa Thảo liền xuất hiện trong Từ Thiện đường.

Ra On: "Đã lâu không gặp."

Đã lâu không thấy thư sinh Hoa Thảo, vừa rồi lúc ở trong mộng nhìn thấy hắn còn cảm thấy rất vui thích nữa. Nhưng mà... thư sinh Hoa Thảo có nghe thấy lời nói mớ của ta không?

"Huynh... huynh đến từ lúc nào?" Ra On hỏi.

"Lúc ngươi đang lo lắng tìm ta và Kim huynh." Lee Young trả lời thản nhiên.

". . . . !" Lại đúng ngay lúc mình nói mớ câu đó, Ra On hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Ra On thẹn thùng cúi thấp đầu.

Lúc này, Lee Young đột nhiên duỗi cánh tay, chỉ vào cuốn sách chỗ cái bàn sau lưng Ra On: "Phần văn chương này..."

Ra On: "A?"

Lee Young: "Phần văn chương chú giải này sai rồi."

Ra On đang cúi đầu bỗng ngẩng đầu: "Vậy sao?"

Nàng tạm thời quên mất còn có một đống văn chương cần phải làm, nhưng vì hôm nay không có Kim huynh ở đây nên vừa mới đọc có một ít thì liền ngủ quên. Ra On lập tức sáp đến gần cái bàn nơi Lee Young đang đứng, cũng ngồi xuống sát bên: "Vậy phải chủ giải thế nào mới đúng?"

". . . ." Trên cổ Lee Young cảm nhận được hơi thở Ra On đang kề sát.

Đôi mắt to của Ra On đang ngước lên nhìn hắn chăm chú, tay lại chỉ vào trong sách: "Thư sinh Hoa Thảo, cho nên phần văn chương này..."

"Một người nam nhân! Sao lại dựa dựa vào người khác như vậy?" Miệng Lee Young lập tức phun ra lời oán hận.

"A! Vậy sao? Thật xin lỗi." Ra On thẹn thùng cười cười, đứng xích qua một bên.

Lee Young không hài lòng ho khan vài tiếng. Vào lúc tên nhóc này dính sát vào người hắn, hơi thở tên đó phun ra khiến cả người hắn không được tự nhiên, nhưng khi hắn xích sang đứng chỗ khác, trong lòng lại càng thấy không thoải mái, Lee Young chau mày ngồi xích lại gần Ra On một chút.

Lee Young: "Sao lại học tập nghiêm túc như vậy?"

Ra On: "Bởi vì cuộc thi giảng kinh sắp đến rồi."

Lee Young: "Vậy à? Mặc kệ nói như thế nào, chẳng lẽ muốn qua cửa chuyện này còn khó hơn so với cuộc thi của các nho sinh Thành Quân quán sao? Vì sao? Nếu không qua được cuộc thi thì sẽ bị trừng phạt gì à?"

Ra On: "Nếu nhận giấy "không thông" thì phải đi 50 vòng quanh học đường, nhưng ta nghiêm túc như vậy không phải chỉ vì thế."

Lee Young: "Vậy thì vì sao?"

Ra On: "Ta muốn trở thành Trạng Nguyên."

"Trạng Nguyên, a?" Lee Young một bên nhếch môi cười một bên nói: "Đến chú thích cũng viết sai thế này mà còn ôm mộng kiêu ngạo."

Ra On: "Cần gì tàn nhẫn giẫm lên giấc mộng của cây non còn đang trưởng thành vậy?"

Lee Young: "Cây non đang trưởng thành? Ta thấy là cây khô lá vàng thì có."

Ra On: "Ông nội của ta nói, tinh thần cùng nhau, không gì bất thành, ý chính là nếu tập trung tinh thần làm cùng nhau, thì vốn sẽ không có chuyện gì không làm được."

Lee Young: "Không phải nếu có chí thì nhất định sẽ thành thật đâu."

Ra On: "Chuyện này có lẽ huynh không hiểu. Cái này gọi là chân thành dẫn tới lòng kiên định. Nói như vậy thì ta cũng có thể thi được Trạng Nguyên đấy."

Lee Young: ". . . . ."

"Ngoại trừ cố gắng ra ta không còn điểm nào có thể thắng người khác được cả. Bất kể như thế nào, ta nhất định phải làm Trạng Nguyên, chỉ có như vậy mới có thể gặp lại mẫu thân và muội muội." Ra On nghiêm túc nói.

Lee Young: "Nguyên nhân cố gắng như vậy là vì mẫu thân và muội muội?"

Ra On: "Đúng vậy."

Lee Young: "Có phải nguyên nhân vào cung cũng là bởi vì người nhà?"

Lee Young hỏi xong, Ra On yên lặng không nói. Lee Young nhìn chằm chằm Ra On, gần 17 tuổi, là một tên ốm o yếu đuối hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng trọng trách ở trên vai còn nặng hơn bất kì ai.

Lee Young: "Bây giờ còn không thể buông gánh nặng kia đi sao?"

Ra On: "Nói vậy là sao?"

Lee Young: "Ngươi vì mẫu thân và muội muội mà vào cung làm hoạn quan, vậy là đã hết lòng rồi, về sau ngươi không còn quan hệ gì với bọn họ nữa, sau này cuộc đời của ngươi không ai có thể nhúng tay vào nữa."

Ra On kinh ngạc nhìn Lee Young: "Chẳng lẽ với thư sinh Hoa Thảo, người nhà là một loại gánh nặng sao?"

Lee Young: ". . . . ."

Ra On: "Mẫu thân và muội muội chính là lý do ta sống, nếu không có hai người bọn họ, ta căn bản không có động lực sống, vậy sao có thể là gánh nặng được?"

Trong Từ Thiện đường vô cùng yên tĩnh, Lee Young trầm mặc nhìn Ra On rất lâu, nhìn cái tên vừa nói rất sẵn lòng gánh vác trọng trách trên vai, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy thật thương tiếc cho tiểu tử này. Sau khoảng thời gian trầm mặc thật dài, Lee Young đứng lên.

"Hôm nay đi sớm vậy sao?" Nén sự mất mát khó hiểu trong nội tâm, Ra On hỏi.

Lee Young: "Ta đã nói rồi, ta cũng không phải loại người chơi bời lêu lổng."

Ra On: "A, muội muội huynh đã khỏe lên chưa?"

Lee Young: "Thời gian sẽ là liều thuốc giải cho muội ấy."

Ra On: "Câu này lại có ý gì nữa?"

Lee Young: "Đây là con đường phải trải qua để trưởng thành."

Càng nghe càng như lọt vào sương mù, Ra On nghiêng đầu.

Lee Young: "Làm sao ngươi biết được chuyện muội muội ta bị bệnh?"

Ra On: "Ta nghe Kim huynh nói."

Lee Young: "Tên kia vốn cũng không phải người lắm miệng, là ngươi hỏi hắn sao?"

Ra On: ". . . ."

Lee Young: "Vì sao?"

Ra On: "Chuyện này..."

Lee Young: "Chẳng lẽ một thời gian không gặp nên tự nhiên muốn gặp sao?"

Ra On: "Cũng không phải như vậy, chính là... Đúng rồi, tựa như mỗi ngày đều nhìn thấy So Hwa của nhà bên cạnh, đột nhiên một ngày nọ lại không thấy nên sẽ thấy tò mò, nói chung là không có gì to tát hết."

Bởi vì rõ là Lee Young chỉ nói đùa thôi, Ra On phát hiện bản thân mình đã phản ứng quá mức kịch liệt, đành phải cúi lưng giả làm bức tượng.

Lee Young liếc mắt nhìn Ra On một cái, lặng lẽ nở nụ cười. Tên nhóc này, càng lúc càng khiến hắn thấy đáng yêu. Vừa nhìn thấy tên kia hắn liền nhịn không được phát hiện, nếu hắn còn tiếp tục ở đây nữa sợ rằng sẽ vĩnh viễn không thoát ra khỏi ma chưởng của tiểu tử này.

Vào lúc Lee Young đi ra khỏi cánh cửa của Từ Thiện đường, trên vách tường truyền đến một giọng nói nhỏ: "Phải đi sao?"

Lee Young: "Đến đây từ lúc nào?"

Kim Byung Yeon nhảy xuống, đi đến hắn bên người hắn thay cho câu trả lời.

Lee Young: "Đến đây rồi sao lại không đi vào?"

Kim Byung Yeon nhìn vào hướng Từ Thiện đường rồi bĩu môi nói: "Ngồi chơi thêm một lát đi, dường như hắn rất chờ mong điện hạ tới."

Lee Young: "Vậy sao?"

Nhớ tới mới vừa rồi Ra On đã nổi giận, Lee Young liền nở một nụ cười mà người khác nhìn không ra được có ý gì, đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền hỏi: "Ngươi có biết So Hwa là ai không?"

Kim Byung Yeon: ". . . A "

Lee Young: "Gì vậy? Vì sao lại cười? So Hwa đến tột cùng là ai?"

Kim Byung Yeon: "Là tên con chó nhà hàng xóm."

"Ngươi nói cái gì?" Lee Young biểu tình không hề để bụng.

Thế nhưng lại dám đem vương thế tử đánh đồng với cẩu. Nếu là người khác nói ra câu này, chỉ dựa vào tội danh trêu đùa vương thế tử, có cắt lưỡi hay chém đầu cũng không đủ, mà hắn lại có suy nghĩ mỉm cười cho qua, vì là tên hoang đường đó, dù có đôi chút hờn giận nhưng tuyệt đối không thấy chán ghét.

Chuyện kỳ quái, thật sự là chuyện kỳ quái.

Sau khi đưa Lee Young trở về, Byung Yeon trở lại Tư Thiện đường, xuất hiện trong tầm mắt là bóng dáng đang dựa trên bàn ở bên trong.

"Hong Ra On."

Byung Yeon ngồi xổm xuống nhìn Ra On chăm chú, vừa rồi khi Ra On trò chuyện cùng vương thế tử, hắn đã nghe thấy hết. Nhìn bộ dạng của Ra On bây giờ cũng không được sinh động như bình thường, tên này ở trong cung đã luôn cố gắng giãy dụa để vật lộn sinh tồn, nhưng hôm nay lại phá lệ làm người ta thấy thương yêu.

"Này, Hong Ra On." Byung Yeon thật cẩn thận lắc vai Ra On.

"Dan Hee, đợi chút... mẫu thân, hãy chờ thêm một thời gian, sẽ gặp được nhau sớm thôi."

Ra On nghiêng đầu một bên, miệng vẫn cứ nói mê, thấy thế Byung Yeon lầm bầm: "Cái gì vậy... Vừa nãy còn mạnh miệng nói phải làm Trạng Nguyên, giờ còn ngủ nữa."

Nhìn hắn thật mệt mỏi, vốn là một tên nhóc nhỏ con như vậy, từ sáng sớm cho đến đêm khuya vẫn luôn bận rộn không ngừng, không chỉ như thế, gần đây trước khi đi ngủ hắn vẫn luôn liều mạng đánh nhau với sách vở, Byung Yeon cầm lên quyển sách học tập mấu hôm nay của Ra On, nhìn chuyên chú.

Do dự một lát rồi Byung Yeon đột nhiên cầm bút lên, quay đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, tên này đang mơ gì vậy nhỉ? Cười đến khiến cho người ta thấy yêu thích thế kia, chắc là trong mộng cũng thấy được gặp lại người nhà. Nghĩ đến đây Byung Yeon cũng nở nụ cười.

Tên tiểu tử kia vì bảo hộ người nhà nên mới thế, có phải hắn nên làm chút gì cho tiểu tử này không? Chỉ chốc lát sau, Byung Yeon liền hạ quyết tâm bắt đầu hạ bút, viết lời gợi ý cho tên kia thế này, chắc đủ để hiểu được câu nói này của Khổng Tử rồi nhỉ?