Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 4: Thứ ấy ta vốn không có



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bép, bép". Trong tầng hầm, những ngọn lửa thắp sáng thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu.

Tiên sinh nhìn những tàn lửa bay lãng đãng trong không khí rồi kéo dài khóe miệng. "Đầu tiên, ta sẽ tạm thời giữ ngươi ở trong này, sau đó bắt đầu nghiêm công cho ngươi. Vậy nghiêm công là cái gì? Chính là làm cho nam nhân bình thường như ngươi trở thành thái giám, đây là một kĩ thuật cao siêu tinh tế đó."

Ánh mắt của vị tiên sinh vừa lùn vừa gầy trông xấu vô cùng. Vị tiên sinh này cũng giống như quý nhân trước kia đã từng gặp, cả khuôn mặt không hề có râu, hiển nhiên cũng là một thái giám. Nghiêm công Chae Cheon Su này cũng không khác gì những nội thị khác. Không có hạ vật của nam nhân, bề ngoài nhìn giống một nữ nhân hơn.

"Nói đơn giản chính là thợ chuyên lo tuyệt hậu người ta sao?" Ra On nhìn cả mặt đầy nếp nhăn của Chae Cheon Su rồi hỏi.

Chae Cheon Su: "Thợ lo tuyệt hậu? Lời thấp kém như vậy mà cũng nói ra được sao? Có một cái tên cao thượng như nghiêm công rồi mà, cứ đi theo nó đi, được rồi, vậy bây giờ cho ngươi biết làm sao để khiến ngươi trở thành thái giám, ta sẽ nói cụ thể một chút nha."

"Cái kia, nghiêm công đại nhân, chờ đã!" Ra On đánh gãy lời nói của nghiêm công.

Chae Cheon Su: "Ta nói còn chưa xong mà, có cái gì đợi ta nói xong đi đã. À. . nói tới đâu rồi? Đúng rồi, ha ha ha, nói cách làm thế nào đem ngươi biến thành thái giám. Phương pháp biến thành thái giám có hai loại, thứ nhất là hoàn toàn đem hạ vật cắt đứt, dùng con dao sắc bén cắt đứt toàn bộ sạch sẽ, ha ha ha. Thứ hai là, lấy búa hoàn toàn đập nát hạ vật của ngươi. Chuyện này quan trọng chính là không thể lưu lại đường sống, phải thật sự làm cho hạ vật không còn hoạt động được nữa. Nếu nhắm chuẩn xác thì một lần là xong việc. Cũng không cần phải cố sức gì, giống như đập vỡ trứng gà vậy, vô cùng đơn giản."

Ra On dưới sự miêu tả sinh động của Chae Cheon Su, vài cảnh tượng xẹt qua trong đầu.

"Phương pháp thứ hai so với cái thứ nhất đơn giản hơn, nhưng vấn đề là đau đớn, ngươi cũng biết bộ vị kia rất là mẫn cảm. Nhưng là có ưu điểm, chính là vì hạ bộ đã đánh nát, nên vẫn có thể giữ được nó ở trên người. Tuy là đã không còn chút tác dụng nào." Chae Cheon Su dùng biểu tình đau khổ nói.

"Ặc. . ." Ra On không tự giác nhăn lại ánh mắt.

Đem những lời nói của tiên sinh đơn giản sửa sang lại một chút chính là, nam nhân muốn biến thành thái giám thì dùng dao cắt đứt hạ vị, hoặc là dùng búa đánh nát nó đi. Ặc, không cần tưởng tượng, không thể tượng tượng.

Chae Cheon Su: "Cá nhân ta cho rằng nên dùng phương pháp thứ nhất. Thứ đã trở nên vô dụng lưu ở trên người còn không bằng sạch sẽ cắt đứt không phải tốt hơn sao? Được rồi, bây giờ sẽ nói về công cụ làm."

Chae Cheon Su cầm lấy búa nhỏ vung lên. "Nói cái này đi, đây là thứ thần thông quảng đại đem bộ vị kia của ngươi đánh nát đó. Nhưng mà, phải nhờ vào độ chuẩn xác, mới có thể đánh một phát là chỗ đó nát ngay, nhưng vậy sẽ để lại vết thương suốt đời trên bộ vị kia."

Chae Cheon Su hướng về Ra On dưới thân làm động tác vung lên. Vẻ mặt Ra On càng cứng ngắc .

Nhìn thấy vẻ mặt ấy, tiên sinh lập tức cười lạnh rồi lại thả búa về lại chỗ cũ. Sau đó cầm lấy con dao sắc bén hình lưỡi liềm. "Thứ này so với búa thì chuẩn xác hơn, nhưng, có khi cũng không thể một phát một là cắt đứt được, phải cắt đi cắt lại vài lần, nhưng muốn nói đến chuẩn xác thì vẫn nên chọn cái này."

Chae Cheon Su lại làm ra động tác chém xuống. Ra On bị dọa xanh cả mặt .

Chae Cheon Su: "Không cần lo lắng, bây giờ ta xem như nghiêm công đứng thứ nhất nhì đó, ha ha ha, trong cung không ai không biết nghiêm công Chae Cheon Su. Thái giám đã từng qua tay ta cũng đã được, 10 tên, 20 tên, 30 tên..."

Không biết đã đếm đếm bao nhiêu ngón tay, Chae Cheon Su đành bỏ cuộc không đếm nữa. "Tóm lại, số thái giám từng qua tay ta không thể dùng tay đếm hết được. Ngươi có biết càng lợi hại hơn là gì nữa không? Số thái giám từng sống sót qua tay ta là hơn phân nửa đấy."

Vẻ đắc ý dào dạt của Chae Cheon Su đắc ý dào dạt đánh sâu vào tâm trí Ra On.

Hong Ra On: "Không thể nào, vậy số còn lại bình thường đều. . . ?"

Chae Cheon Su: "Đương nhiên là đã chết."

Hong Ra On: "Đã chết một nửa sao?"

Chae Cheon Su: "Sống một nửa chết một nửa, dù sao thì nghiêm công 10 người chết mất 9 người cũng không phải chuyện lạ."

Hong Ra On: "Kết luận chính là tỉ lệ tử vong chừng một nửa."

Chae Cheon Su: "Trọng điểm không phải cái này, quan trọng là có thể sống một nửa, một nửa đấy. . . !"

Lúc nói chuyện Chae Cheon Su làm vẻ mặt tà ác liến nhìn Ra On. Tiên sinh nhìn chằm chằm Ra On rồi tiếp tục khoe khoang tự sướng. "Ngươi có biết bí quyết là gì không?" Chae Cheon Su tây nâng loan đao hướng về Ra On khoe ra. "Chính là nhờ đao này."

Hong Ra On: ". . . . ."

"Dùng cái này có thể lập tức sạch sẽ lưu loát cắt đứt đồng thời còn có thể lưu lại miệng vết thương rất nhỏ mà thôi. Chính chuyện này đã làm cho ta nổi danh, ngươi có biết không hả? Đây chính là công cụ vi diệu khiến ta nổi danh khắp cung đấy. A ha ha ha." Chae Cheon Su yêu thích không buông tay nâng đao lên cười. "Được rồi, chọn xong công cụ chưa? Vậy giờ, sẽ nói một chút cho ngươi nghe về chuyện giải phẫu." Khuôn mặt Chae Cheon Su đắc ý dào dạt mở rộng cửa mật thất.

Trong phòng có một chiếc giường, trong góc phòng có bồn nước hình vuông. Còn có kế bên bồn nước là một cái ghế dựa bằng ngọc thạch.

Chae Cheon Su: "Đi vào gian phòng rồi sẽ cho ngươi ngồi trên cái ghế ngọc thạch đó để nghiêm công."

Hong Ra On: "Không cần phải nói tỉ mỉ tới vậy đâu. . ."

Chae Cheon Su: "Sau đó dùng nước ấm hòa bột hạt tiêu để tẩy rửa hạ vật của ngươi. Không cần lo lắng, trước khi mổ sẽ đút cho ngươi một chén thuốc làm cho ngươi mê man một thời gian. Thuốc mê ấy sẽ giúp ngươi giảm bớt đau khổ. Sau đó..."

Ra On vẫn ngốc nghếch đứng đó dùng thanh âm khàn khàn nói: "Ta muốn nói suy nghĩ của mình một chút."

Chae Cheon Su có vẻ như đã sớm biết, cười lạnh. "Những người tới đây 10 người thì hết 9 người sẽ nói như ngươi. Sao? Tới giờ mới nghĩ tới chuyện từ bỏ sao? Đi vô thì dễ chứ đi ra khỏi chỗ này không dễ đâu."

Hong Ra On: "Trước tiên cứ nghe ta nói đã, sau khi nghe ta nói xong, có lẽ sẽ đổi ý đấy."

Chae Cheon Su híp mắt lại. "Có gì muốn nói sao? Nếu muốn nói những lời vô nghĩa..."

Hong Ra On: "Chẳng phải lúc nãy người đã nói sao? Nói ta là người tự nguyện muốn làm thái giám? "

Chae Cheon Su: "Đúng vậy."

Hong Ra On: "Nhưng mà. . . ta chưa từng nói lời này."

Chae Cheon Su: "Gì?"

Hong Ra On: "Ta chưa từng nói là muốn làm thái giám mà."

Cho dù muốn cắt đứt, thì cũng không có cái đó để mà cắt. Cho dù muốn làm thái giám, thì thân thể này cũng đâu có làm thái giám được. Ra On đem những lời không dám nói nuốt lại cổ họng.

"Cái gì? Chưa từng nói muốn làm thái giám?" Chae Cheon Su kích động hỏi.

Hong Ra On: "Chưa từng có."

"Ha ha, không có khả năng, kỳ quái, thật sự là kỳ quái." Chae Cheon Su lắc đầu giẫm lên thềm đá đi ra khỏi tầng hầm ngầm.

Một lúc sau, lại quay về cầm một tờ giấy trên tay. "Ra On của Hong gia, phải không?" Chae Cheon Su đem văn thư đặt trước mắt Ra On.

Là văn thư vào ngày khi mượn 400 lượng đã viết tên của mình lên.

Chae Cheon Su: "Chữ viết lúc kí tên này không phải ngươi sao?"

Hong Ra On: "Là ta."

Này có vấn đề gì sao? Rốt cuộc là trong đó viết nội dung gì lại như vậy? Ra On trợn to mắt nhìn văn thư. Nhưng mà... phần phía trước của văn thư là phần mà lần trước mình chưa kịp xem qua. Ra On nhăn mặt đọc chữ.

Hong Ra On: "Hôn thư?"

Chae Cheon Su: "Đúng vậy, hôn thư, giấy cam đoan vì trở thành thái giám mà viết. Dựa theo giấy cam đoan này, cho dù lúc nghiêm công ngươi có chết đi thì cũng không truy cứu trách nhiệm, là giấy thề phải làm thái giám.

Hong Ra On: "Này, giấy đó có ý này sao?"

Chae Cheon Su: "Đúng vậy."

Hong Ra On: "Vậy, như vậy, người đã viết tên mình ở trên thư sẽ thế nào?"

Chae Cheon Su: "Còn thế nào nữa? Giống như lúc nãy ta nói vậy, phải làm cho hạ vật của ngươi đứt ra, không có biện pháp khác."

"Chết tiệt. . !" Hai mắt Ra On bốc hỏa.

Nhớ tới vẻ mặt của quý nhân liên tục cường điệu nói câu 'văn thư bé nhỏ không đáng kể'. Cái này sao có thể làm văn thư bé nhỏ không đáng kể chứ trời! Ra On ảo não nắm chặt nắm tay, Chae Cheon Su như là thấy được đồ chơi mới mà có bộ dạng vui vẻ rồi nói: "Vậy, chuẩn bị tốt rồi chứ?". Sau đó...

***

"Ai da". Chae Cheon Su khó nhịn thở dài một hơi. Không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên thân thể giống bông vải hút nước càng ngày càng nặng nề. Chỉ cần đưa tay ra là có thể lấy nước, nhưng cũng lười làm.

Lười nhác nằm trên mặt đất, giống con bò lười biếng chớp chớp mắt, đầu óc Chae Cheon Su mông lung suy nghĩ. "Rốt cuộc sao lại thế này?" Đầu đau giống như muốn nổ tung, xem ra, là đã uống rượu, còn có không phải chỉ uống một ít. Ngồi dậy một lúc Chae Cheon Su mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Dẫn tên kỳ quái họ Hong tới tầng hầm ngầm, sau đó ở trước mặt hắn vung loan đao, tự xưng là nghiêm công nhất nhì. Tên có sắc mặt trắng bệch kia nói ra chuyện gì đó mà liên tục xua tay, sau đó...

A! Tên kia nói cho hắn uống một ly, nói là quá khẩn trương mà không chịu được. Dưới thỉnh cầu của hắn mình đã cùng hắn uống bao nhiêu chén vẫn có thể nhớ rõ, nhưng sau đó thì sao?

. . . Hoàn toàn nghĩ không ra. Từ xưa tới nay hắn uống rượu cứ như uống nước, đây là lần đầu tiên ký ức của hắn như lọt vào sương mù. Chae Cheon Su dùng thân thể vẫn còn thấy nặng nề đứng lên, uống một chén nước rồi nhìn bốn phía.

Nhưng cái tên đi vào với mình thì sao? Tên là Ra On đúng không? Cái tên có bề ngoài đẹp đến có thể mê hoặc mọi nử tử, tên kia sao không thấy đâu?

Chae Cheon Su: "Không có khả năng trở ra đi. . ."

Bên ngoài tầng hầm ngầm có người canh gác, khẳng định không ra được đâu. Vậy khẳng định ở gần đây thôi. Nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của hắn.

Cứ như vậy, đột nhiên nhìn về phía mật thất. Không có đi ra ngoài, cũng không ở lại nơi này thì chỉ có thể ở đó. Là phòng nghỉ trong mật thất chuẩn bị chữa thương sau phẫu thuật. Chae Cheon Su đi vào phòng nghỉ, ngay tại cửa phòng đã nhìn thấy Ra On đang nằm trên giường.

Chae Cheon Su: "Xem tình hình này, có vẻ đã làm thủ thuật xong rồi. . . ."

Không nhớ ra được, xem ra là làm trong tình trạng say rượu. Làm trong lúc còn tỉnh cũng không chắc có thể cam đoan chuyện sống chết, loại phẫu thuật này lại làm trong tình trạng say rượu. 10 người thì hết 9 người không sống được rồi.

"Thật sự đáng tiếc ." Chae Cheon Su đưa tay về phía chăn đang đắp trên người Ra On, muốn xác nhận lại tình huống vết thương kia. Nhưng còn chưa cầm lấy, đôi tay da đồi mồi đã bị một đôi tay trắng nõn ngăn cản.

Hong Ra On: "Làm... gì vậy?"

Chae Cheon Su: "Tỉnh rồi sao?"

Hong Ra On: "Ta đang hỏi người đang làm gì."

Chae Cheon Su: "Ha ha, ta muốn xác nhận một việc mới làm như vậy ."

Hong Ra On: "Xác nhận?"

Mang theo giọng nói như không còn sức lực, Ra On liều mạng mở to mắt, như là bị cướp đi sức sinh vậy. Ánh mắt thiếu niên so với trước càng thâm trầm, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm như đang trách mình đã làm sai gì đó, Chae Cheon Su cảm giác áy náy sâu sắc. Nhưng áy náy là áy náy, xác nhận vẫn phải xác nhận. Chae Cheon Su đẩy tay Ra On ra.

Hong Ra On: "Đang làm gì vậy?"

Chae Cheon Su: "Ta muốn xác nhận một chút."

Hong Ra On: "Xác nhận cái gì, chẳng lẽ giải phẫu không làm tốt sao?"

Chae Cheon Su: "Không biết có phải tại uống rượu không, ký ức của ta như bị cắt đi vậy, không nhớ được gì. Nhưng chuyện khác đều có thể nhớ, nhưng quá trình làm sao nghiêm công ngươi lại không nhớ ra được."

Hong Ra On: ". . . Người hoài nghi chính mình sao?"

Chae Cheon Su: "Gì?"

Hong Ra On: "Không nhớ ra cho nên đang hoài nghi thủ thuật của chính mình chứ gì."

Ngươi người này! Chae Cheon Su bị tổn thương lòng tự trọng nổi lên gân xanh.

Hong Ra On: "Cái câu nói mình là nghiêm công nhất nhì là gạt người đúng không."

Chae Cheon Su: "Gì? Tiểu tử xấu xa! Dám nói ai là kẻ lừa đảo hả?"

Hong Ra On: "Không phải nói dối thì là gì? Đang nghi ngờ thủ thuật của chính mình nên mới tiến vào đây muốn xác nhận lại tình huống phẫu thuật. Ta nói sai sao?"

Chae Cheon Su: "Ha ha. . ." Mười cái miệng cũng không thể phản đối.

Hong Ra On: "Vì sao lại đối xử với ta như vậy?" Một bước cũng không nhường đột nhiên khóe mắt Ra On đỏ lên, thanh âm giống như chịu kích thích, không chịu khuất phục mà hét lên:"Vì sao lại muốn sỉ nhục ta một lần nữa?"

Chae Cheon Su: "Sỉ nhục?"

Hong Ra On: "Không phải sao? Bây giờ ta không còn là thân nam nhi, loại chuyện này để cho người khác nhìn thêm một lần không phải sỉ nhục thì là gì?"

Chae Cheon Su nghiêm nghị. Tâm trạng này, trong lòng hắn biết rõ ràng. Hắn cũng là hoạn quan, mất đi bộ phận quan trọng nhất, cái cảm giác chịu sỉ nhục này hắn rõ ràng hơn ai hết. "Không phải muốn sỉ nhục ngươi, nhưng mà..."

Hong Ra On: "Nhưng mà cái gì?"

Chae Cheon Su: "Vì uống rượu, không nhớ được ký ức nghiêm công cho ngươi, cho nên..."

Hong Ra On: "Nếu không có quá trình nghiêm công kia, thì đống máu này là cái gì đây hả?"

Ra On lấy tay hất chăn ra. Chae Cheon Su dùng ngọn nến chiếu sáng dưới thân Ra On. Tựa như hắn nói, trang phục vẫn còn nhiễm sắc đỏ của máu tươi, xem ra lúc đó đã chảy máu rất nhiều, để lại nhiều máu như thế xem ra đã thật sự làm phẫu thuật.

"Nếu còn muốn tiếp tục xác nhận thì. . ." Ra On một phen kéo đai lưng xuống.

Chae Cheon Su: "Quên đi."

Hong Ra On: "Nhưng mà. . ."

Chae Cheon Su: "Nếu ta đã động thủ, như vậy không cần phải nhìn lại."

Nếu làm giải phẫu sẽ không cần xác nhận nữa. Chưa có nam nhân nào qua tay hắn chịu nghiêm công mà còn có thể tiếp tục làm nam nhân được hết.

Hong Ra On: "Bây giờ được 9 phần đúng không?"

"Gì?" Chae Cheon Su vốn đang hướng về cửa lại quay đầu nhìn lại.

Hong Ra On: "Người không phải đã từng nói sao? Sau khi phẫu thuật xong, 10 người thì chỉ có 5 người sống được, vậy là 5 phần."

Chae Cheon Su: "Đúng là từng nói như vậy, nhưng ngươi. . ."

Hong Ra On: "Phải, càng lớn tuổi thì cơ hội sống càng thấp."

Chae Cheon Su: ". . ."

Hong Ra On: "Nhưng nhờ phúc của người, cơ hội sống sót ngược lại càng thấp. Người từng nói, giải phẫu xong phải ở tại phòng nghỉ kín mít này trăm ngày. Để tránh cho gió tiến vào phòng này làm