Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 8: Đêm trăng tròn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ra On chậm rãi, cẩn thận đi về lầu các. Thiếu nữ trong lầu các cũng không biết Ra On đi tới, vẫn đắm chìm trong bi thương mà khóc lóc.

"Này." Không biết đã vào lầu các từ lúc nào, Ra On mở miệng gọi thiếu nữ.

Nháy mắt, thanh âm nghẹn ngào im bặt. Thiếu nữ bị kinh hách mở to hai mắt nhìn xung quanh .

"A!"

Tiếp theo, sau khi phát hiện thấy Ra On, thiếu nữ lập tức kêu lên sợ hãi. Nhất thời cặp mắt trừng lớn của thiếu nữ nhiễm đầy sự sợ hãi.

Phản ứng bình thường thôi. Tại đêm khuya thanh vắng nhìn thấy một nam tử xa lạ mà không thấy hết hồn thì thiếu nữ ấy rõ ràng là oan hồn rồi. Nhưng thấy bộ dạng sợ như thấy ma thế này thì hẳn thiếu nữ này là người.

"Không cần sợ, ta không phải người kỳ lạ." Ra On vì trấn an thiếu nữ mà lập tức nở nụ cười.

Giơ hai tay lên giống như muốn nói 'ta sẽ không hại ngươi' rồi từng bước chậm rãi đi qua một cách cẩn thận. Không biết có phải vì như vậy không mà ánh mắt tràn ngập sợ hãi của thiếu nữ bắt đầu dịu đi.

Nhưng sau nháy mắt, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, đôi mắt của thiếu nữ lại trừng còn lớn hơn cả lúc nãy.

Hong Ra On: "Làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Ra On vội vàng nhìn về phía sau lưng thiếu nữ.

Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt Ra On xuất hiện Byung Yeon và thư sinh Hoa Thảo. Byung Yeon vẫn duy trì biểu tình thờ ơ đứng tại lầu các xa xa, cho nên hẳn là không đến mức nhìn thấy hắn mà thất kinh đi. . .

Ra On nhìn về phía Lee Young đang đứng trong lầu các.

Hong Ra On: 'Thì ra là Thư sinh Hoa Thảo'.

Cau mày giống như đang vô cùng bất mãn, cộng thêm biểu tình lạnh lẽo ngạo nghễ đứng đó của Lee Young, thiếu nữ nhìn thấy nên mới sợ, đúng rồi đó.

Hong Ra On: "Thư sinh Hoa Thảo."

"Làm sao?" Vốn đang nhìn chằm chằm thiếu nữ, Lee Young nhìn về phía Ra On.

Hong Ra On: "Cười một chút."

Lee Young: "Cái gì?"

Hong Ra On: "Như vầy nè, cười một chút. Bằng không sẽ làm nàng sợ."

Ra On học theo bộ dáng cau mày của Lee Young, sau đó lại nở một nụ cười thật tươi rồi chỉ chỉ vào miệng mình cho Lee Young nhìn mà học theo.

"Gì? Làm gì?" Lee Young cau mày nói.

Cùng lúc đó, thiếu nữ có đôi mắt đỏ như thỏ đang nhìn bọn họ đột nhiên nhanh chân bỏ chạy.

Hong Ra On: "Cái kia, đợi chút. Chờ ta một chút."

Ra On vội vàng hô, nhưng thiếu nữ cứ như vậy trực tiếp biến mất trong bóng đêm.

Hong Ra On: "Bị thư sinh Hoa Thảo dọa rồi không phải sao?"

Thầm oán Lee Young xong Ra On đuổi theo thiếu nữ. Nhưng vừa định đi khỏi lầu các, chớp mắt một cái đột nhiên cứng hết cả người. Vốn định đặt chân lên cầu thang nhưng cầu thang lại mục nát làm Ra On bước hụt.

"Ây da!" Vì quá sợ hãi mà kêu lên một tiếng cao như chim hót.

Giống như con chim con học đòi đang giang cánh học đòi bay lượn nhưng lại không giữ được thăng bằng nên chuẩn bị té xuống. Nếu cứ lăn xuống đất theo kiểu này chắc hẳn sẽ bị trọng thương. Dự đoán sẽ phải chịu một trận đau không nhẹ, Ra On lập tức nhắm tịt mắt.

Nhưng chỉ trong chớp mắt.

Bên hông truyền đến cảm giác như có gì đó ôm kéo lại. Lại mở to mắt ra, đập vào trước mặt là một đôi mắt tựa như bầu trời đêm.

Hong Ra On: "Kim huynh."

Kim Byung Yeon: "Thật sự muốn biến thành oan hồn phải không?"

Trước câu nói của Byung Yeon, Ra On lập tức nhìn xuống phía dưới. Lúc nãy không nghĩ tới phía bên dưới lầu các chính là hồ nước đang hắt ngược hình ảnh ánh trăng kia. Thiếu chút nữa Ra On đã trở thành người thứ năm chết đuối trong hồ nước của Tư Thiện đường.

Hong Ra On: "Cảm ơn."

Người vừa rồi rõ ràng còn đang đứng cách chỗ này xa lắm mà, sao lại ở đây? Mặc kệ như thế nào thì cũng nhờ có hắn mà đã thoát khỏi nguy cơ chết đuối.

Byung Yeon cúi đầu nhìn cái gáy của Ra On rồi bỏ xuống một câu: "Tên đáng ghét." Byung Yeon một bên lải nhải nhưng vẫn không quên túm gáy Ra On đi vào trong lầu các.

Hong Ra On: "Thực xin lỗi."

Bị Byung Yeon túm lấy sau gáy rồi xách đi như đang xách hành lý đi vào trong lầu các, Ra On chỉ có thể lí nhỉ nói câu xin lỗi.

Sau khi thiếu nữ rời đi, ba người tùy tiện ngồi ở trong lầu các.

Người phá vỡ cục diện bế tắc này chính là Ra On: "Trong lúc vô tình đã đuổi mất thiếu nữ khóc lóc kia đi rồi."

Ra On thẹn thùng gãi cái ót nhìn về phía Lee Young: "Nhưng mà, thiếu nữ kia, không giống là quỷ đúng không?"

Lee Young khoanh hai tay trước ngực dùng ngữ khí lạnh nhạt mở miệng: "Ít nhất không giống quỷ."

Ra On và Byung Yeon cùng gật đầu. Thiếu nữ kia, xác thực không phải quỷ.

Hong Ra On: "Thoạt nhìn là một cô nương không sai biệt với tuổi tác của ta lắm. Một cô nương nhỏ như vậy sao lại ở đây khóc thảm như thế?"

Lee Young: "Hẳn là có chuyện gì đó khó nói."

Vào lúc đêm khuya, thiếu nữ mặc quần áo trắng chạy vào trong lầu các khóc. Chắc chắn không phải vì chuyện bình thường.

Hong Ra On: "Có lẽ, là bị ai đó ức hiếp chăng?"

Lee Young: "Bị người ta ức hiếp?"

Hong Ra On: "Không phải cũng có chuyện này sao? Lúc vào cung thì không có dâng tặng lễ vật cho tiền bối, hoặc là không chuẩn bị được tân tham lễ một cách phong phú nên bị người ta ức hiếp không phải sao?"

Ra On liền đem tình huống của mình ra xem như ví dụ.

Lee Young ngồi chỉnh tề liếc nhìn Ra On nói: "Hình như ngươi chính là cái người vì lý do này mà bị ức hiếp đúng không?"

Hong Ra On: "Không có, ta chỉ đoán là có thể có tình huống như vậy thôi."

Ra On cắn răng không thừa nhận, Lee Young thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía Ra On.

Lee Young: "Bắt đầu từ thời kì tiên hoàng đã phạt nếu tổ chức tân thâm lễ quá phô trương. Cho nên nếu có ai lấy lý do này mà ức hiếp người khác, nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc bằng 10 đại bản, để coi có ai còn dám làm ra loại chuyện này chứ?"

Nhớ tới Sung nội quan, Ra On cười chua xót. Vẫn có người dám làm chuyện này đấy. Thế gian này còn hiểm ác, loạn xà ngầu hơn so với thư sinh Hoa Thảo suy nghĩ nhiều.

Hong Ra On: "Nếu không thì rốt cuộc là vì cái gì?"

Người đang ngồi trên lan can của lầu các như không thèm quan tâm đến tình huống hiện tại, Byung Yeon nghiêng người dựa trên cây cột bảo trì trầm mặc.

Hong Ra On: "Kim huynh, Kim huynh nghĩ như thế nào?"

Byung Yeon không hồi đáp, ngược lại quay đầu đi chỗ khác .

Là muốn nói không biết hay là không quan tâm đây. Ra On hoàn toàn không hiểu người này.

Lúc này, Lee Young đánh vỡ trầm mặc: "Quần áo đứa bé đó mặc, là quần áo màu trắng."

Hong Ra On: "Không phải đồ ngủ sao?"

Lee Young: "Thoạt nhìn giống đồ ngủ nhưng rõ ràng là quần áo trắng."

Hong Ra On: "Ánh mắt của huynh thật là tinh nha."

Lee Young: "Đêm trăng tròn, tại nơi không người lại mặc quần áo trắng rồi khóc lóc thì chỉ có một loại khả năng mà thôi."

"Ngươi đoán được lý do gì rồi sao?" Ánh mắt Ra On tỏa sáng nhìn về phía Lee Young.

Lee Young dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Ra On. Trong nháy mắt, Ra On không biết tại sao lại thấy rùng mình. Gương mặt Lee Young không một biểu cảm. Chính gương mặt này khiến cho lòng Ra On thấy lạnh lẽo.

Hong Ra On: 'Cứ như vậy nên thiếu nữ đó mới bị dọa chạy đó.'

Bỗng nhiên, Ra On nhìn sau lưng thư sinh Hoa Thảo. Đôi mắt nàng lập tức nhìn thấy một bầu trời đêm mênh mang. Không hề có mây, trong bầu trời tối đen như mực ấy chỉ có một mặt trăng tươi sáng tròn đầy sáng bóng. Ánh trăng lạnh lẽo ấy thoạt nhìn thật giống như ánh mắt lạnh lẽo của thư sinh Hoa Thảo.

Hong Ra On: 'Nếu như có một đám mây làm bạn, ít nhất ánh trăng sẽ không lạnh lẽo tịch mịch như vậy nữa.'

"Nếu ngươi thực sự tò mò như vậy, trực tiếp đi hỏi thăm là được rồi."

Trước câu nói của Lee Young, Ra On phục hồi tinh thần lại: "A?"

Lee Young: "Nếu thật sự tò mò như vậy thì ngươi tự mình đi hỏi thăm chẳng phải là được rồi sao?"

Ra On chớp chớp mắt. Hỏi đáp án, kết quả lại bảo ta trực tiếp đi hỏi thăm. Vốn đang tràn đầy chờ mong, Ra On lập tức xụ mặt xuống. Ta đúng là ngốc nên mới trông chờ vào thư sinh Hoa Thảo.

Nhưng Ra On hơi hơi cười rộ lên: "Thì ra là thế, vậy cứ làm như vậy đi."

Nhìn thấy phản ứng ngoài dự đoán của Ra On, Lee Young vốn đang lạnh nhạt lại hơi nhướng mày, sau đó hỏi ngược lại: "Gì?"

Hong Ra On: "Cứ ngồi đoán như thế này cũng không phải cách, vẫn là nên tự mình đi hỏi thì tốt hơn."

Lee Young: "Ngươi có biết đứa bé kia là ai không?"

Hong Ra On: "Đương nhiên không biết."

Đúng lý hợp tình trả lời xong, Lee Young nhìn như không có gì lại kiên trì hỏi tiếp: "Như vậy, làm sao hỏi?"

Hong Ra On: "Bắt đầu đi tìm từ bây giờ."

Lee Young: "Còn khó hơn so với mò kim đáy biển nữa."

Hong Ra On: "Không thể nào, làm sao có thể?"

Lee Young: "Giả thiết đứa nhỏ vừa nãy là cung nữ, cứ đi tìm từng cung nữ một ở trong cung này thử xem. Cung nữ ở trong cung này sơ sơ khoảng 500 – 600 người, cho dù dồn hết tất cả bọn họ lại một chỗ để tìm cũng đã không hề dễ rồi. Nhưng mà cũng coi như là có chút hy vọng, nhưng thiếu nữ vừa rồi chưa chắc đã là cung nữ trong cung nữa kìa."

Hong Ra On: "Vậy sao? Tìm một nữ nhân có khó như vậy không?"

Lee Young: "Khó lắm, cho nên hay là thôi đi. Dù sao chuyện này cũng đâu có liên quan đến ngươi không phải sao?"

"Đúng là chuyện không liên quan đến ta, nhưng..." Ánh mắt Ra On mông lung như đang nhìn về phương xa nào đó.

Những ký ức đó bây giờ đã trở nên mông lung, nhưng vẫn mơ hồ nhớ được vào những lúc nàng đột nhiên tỉnh dậy khi trời gần sáng sẽ nhìn thấy một người. Mỗi buổi sáng sớm khi nàng thức dậy sẽ nhìn thấy mẫu thân của nàng ngồi ở hiên. Nhìn khuôn mặt của mẫu thân, nàng không thể đoán được là vốn đã đi ngủ nhưng dậy từ sớm hay là vốn dĩ cả đêm mẫu thân không hề ngủ.

Nhưng, có một việc có thể xác định chính là mẫu thân đã khóc. Trong bóng đêm u tối mù mịt, mẫu thân luôn khóc, vì sợ những đứa con của mình nghe thấy nên luôn cố kìm nén không phát ra tiếng. Nhìn đôi vai trò tròn của mẫu thân thỉnh thoảng lại run nhè nhẹ, Ra On thấy mắt mình ươn ướt. Nhìn thấy điều đó Ra On đành từ bỏ ý định, không nỡ hỏi mẫu thân vì sao người lại khóc.

Bắt đầu từ lúc đó, Ra On quyết tâm sẽ không mặc kệ những nữ nhân đang rơi nước mắt. Nữ nhân khóc luôn luôn có lý do. Cho nên khi nhìn thấy nữ tử khóc trong lầu các kia, Ra On liền biết chắc chắn phải có lý do gì đó.

"Mặc kệ là người. . . hay là quỷ. . . ta vẫn không quen nhìn nữ nhân khóc. Nhìn thấy các nàng đang khóc chỗ này của ta sẽ đau." Ra On lấy tay đè ép ngực trái.

Hong Ra On: "Thiếu nữ vừa khóc lúc nãy, nhất định sẽ tìm được, sau khi tìm được sẽ tìm cách không để nàng khóc nữa."

Lee Young: ". . ."

"Tựa như thư sinh Hoa Thảo nói, chắc chắn sẽ rất khó tìm, nhưng, nhất định sẽ có người. . . quen biết cô nương ấy." Ra On nói liên miên như đang hạ quyết tâm.

Tạm thời lầu các lâm vào yên lặng.

Nhận thấy không khí trầm mặc, Ra On ngại ngùng gãi gãi cái ót dời đề tài: "Nhưng mà chỗ này, thật sự rất đẹp nha."

Ra On vừa nói xong, tầm mắt hai nam tử đồng loạt nhìn ra bên ngoài lầu các.

Hình ảnh ánh trăng màu trắng ngà phản chiếu lên hồ nước trong xanh với xung quanh là đủ loại hoa cỏ. Mặt trời đã khuất bóng lại khiến người ta nhìn thấy nhiều loài hoa e ấp nở trong đêm. Những nụ hoa bé nhỏ nở rộ được áo thêm màu vàng nhạt từ ánh trăng khiến chúng trở nên lấp lánh nhẹ nhàng như hàng ngàn vì sao làm cho khung cảnh càng thêm lung linh.

Lee Young: "Nơi hoang phế này thật ra trước kia là đình viện xinh đẹp đứng hàng nhất nhì ở trong cung này."

"Là nơi này sao?" Đắm chìm trong phong cảnh ánh trăng đẹp đẽ, Ra On nói tiếp: "Thật may mắn bị vứt bỏ."

Lee Young: "Nói cái gì vậy?"

Hong Ra On: "Nếu không như vậy, ta làm sao có thể hưởng thụ sự xa hoa này?"

Lee Young: "Xa hoa?"

Hong Ra On: "Đúng vậy, là xa hoa. Làm gì còn có nơi nào xinh đẹp một cách xa hoa thế này? Trên đầu có ánh trăng sáng tỏ xinh đẹp, dưới chân có hoa cỏ nở rộ như sao sáng. Nơi này không phải thế giới cực lạc thì là gì? Mà cũng đâu chỉ có chừng đó. Trái phải còn có bạn tốt, cuộc đời ta không có cái gì so với cái này xa hoa hơn."

"Bạn tốt? Từ khi nào ta và ngươi trở thành bạn vậy?" Nhìn về phía Ra On vừa mới gọi mình là bạn, ánh mắt Lee Young càng thêm thâm trầm.

"Ông nội của ta từng nói. . ." Ra On theo thói quen dựng ngón trỏ lên: "Cùng ở cạnh nhau lúc vui vẻ, sau khi tách ra thì lại nghĩ đến nhau và muốn gặp lại thì gọi là 'Bằng hữu' ."

Lee Young: "Nhìn thấy ta ngươi vui vẻ sao?"

Hong Ra On: "Muốn ta nói thật sao? Bằng không, ta hát một bài hát dễ nghe cho huynh nghe nha?"

Lee Young: "So ra nói thật thì càng dễ nghe hơn."

Hong Ra On: "Lúc mới gặp thì thấy có hơi sợ, nhưng lúc ở cùng nhau lại cảm thấy vui vẻ."

Trước câu trả lời thành thật của Ra On, khóe miệng của Lee Young không nhịn được mỉm cười. Lee Young cũng có thể cảm nhận được một cảm giác khá tương tự. Nhìn thấy hắn có thấy vui vẻ hay không tạm thời còn chưa rõ lắm, nhưng sự hứng thú và chú ý dành cho hắn thì đúng là có. Bộ dáng thân thể nhỏ nhắn của hắn bận đông bận tây cũng rất thú vị, thường thường cũng cảm thấy tò mò không biết trong đầu óc nho nhỏ của hắn đang nghĩ cái gì.

Bằng hữu. . . ? Cho là vậy đi.

Nếu là một tên thú vị như vậy, là hoạn quan thì đã sao, hắn vẫn có thể vui vẻ nhận người này làm bằng hữu.

Lee Young: "Một buổi tối tốt đẹp như vậy không thể thiếu thứ này."

Nhìn về phía Ra On, Lee Young từ trong tay áo lấy ra một bình nhỏ.

Hong Ra On: "Cái gì vậy?"

Nhận bình nhỏ xong mở ra xem, lập tức thấy mùi cồn kích thích cái mũi nhỏ.

Mùi này rất quen nha, Ra On nói: "Là rượu bích hương."

Lee Young: "Biết cả rượu bích hương, xem ra ngươi cũng là phường thích uống rượu."

Lee Young phỏng đoán xong, Ra On thấp giọng nở nụ cười: "Vì cha của ta trước đây thích uống rượu. Vì vậy mỗi năm đến giỗ của cha, mẫu thân ta sẽ ủ rượu."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau