Hạ Chi Nhạ nằm viện hơn một tuần nhưng đến nay người đến thăm chỉ có ba người bạn của Trạch Đường Xuyên, ông nội Trạch và Hoàng Vân. Trạch Đường Xuyên thì gần như đóng đô trong phòng bệnh. Phòng bệnh rất rộng, kê thêm bàn làm việc và một cái giường cho Trạch Đường Xuyên cũng dễ dàng.
Người nhà họ Hạ biết chuyện cậu bị thương nhưng cũng không có dấu hiệu đến thăm. Chỉ là không biết Hạ Linh Lung nghe đâu được thông tin Trạch Đường Xuyên chăm bệnh cho cậu nên bắt đầu mò vào thăm.
“Đường Xuyên, anh về nhà đi. Tôi khoẻ rồi, thật mà. Ở đây có nhiều hộ lý nữa.”
Trạch Đường Xuyên đang gọt đống hoa quả Vi Tiếu Anh mang đến. Toàn bộ đều là quả tươi ngon hiếm, anh gọt tuy có hơi trồi sụt một chút nhưng Hạ Chi Nhạ lại ăn rất ngon miệng.
“Ở nhà thiếu hơi người, tôi thích ở đây hơn.”
Không hiểu từ lúc nào, căn hộ vắng tiếng cười cười nói nói, tiếng khua cọ vẽ sột soạt của cậu lại khiến anh thấy trống trải lạ thường. Đáng lẽ những điều đó sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh. Nhưng một khi ấm áp xuất hiện rồi thì quả thực rất khó dứt ra.
Hạ Chi Nhạ thấy không khuyên được anh cũng đành dừng lại. Dù sao tuy nói là phòng bệnh nhưng ở đây lại cao cấp vô cùng, nói đi nghỉ dưỡng cũng không ngoa đâu.
Cốc…cốc…..
Hạ Linh Lung cùng mẹ mình kéo cánh cửa, nở nụ cười thiện chí đi vào. Nhưng trong mắt Trạch Đường Xuyên, nụ cười ấy không khác nào rắn rết cả.
“Chi Nhạ, mẹ và em gái đến thăm con đây.”
Nhạ Nhạ thấy mẹ mình đến thăm, còn tưởng bà ấy quan tâm cậu thật lòng liền nở nụ cười tươi roi rói, đon đả mời bọn họ ngồi xuống sô pha, còn nhiệt tình lấy trái cây ra mời họ nữa.
Hạ Linh Lung nhìn dĩa trái cây toàn món đắc tiền lập tức ghen ghét. Lúc ở nước ngoài cô còn không dám mua mấy loại trái đắt như này ăn đâu.
Liễu Âm Âm từ từ vuốt mông ngựa Trạch Đường Xuyên. Bà cần phải gây ấn tượng thật tốt mới được. Có như thế con gái bà mới dễ dàng gả vào Trạch gia.
Trạch Đường Xuyên không có chút để ý gì đến lời khen có cánh Liễu Âm Âm tặng cho, anh chỉ gằn giọng nói với Hạ Linh Lung.
“Cô Hạ, cô xịt nước hoa quá nồng. Cô vào nhà vệ sinh tẩy bớt đi.”
Giọng điệu hoàn toàn mang sắc thái ra lệnh. Ở đây ngoài bốn người họ thì có cả thư kí Trương và vệ sỹ bên ngoài nữa. Tất cả đều nghe được lời của Trạch Đường Xuyên khiến Hạ Linh Lung cực kỳ xấu hổ. Dù sao cô đến đây mục đích chính cũng là quyến rũ người khác chứ có phải thăm bệnh đâu nên hoàn toàn không để ý đến Hạ Chi Nhạ bị thương ở phổi mà xịt một thân nước hoa nồng nặc.
Liễu Âm Âm cố gắng nói chuyện với Trạch Đường Xuyên cứu vớt không khí gượng gạo nhưng anh dầu muối không ăn, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh diếm chăn, rồi nhắc nhở Hạ Chi Nhạ không được cử động mạnh làm rách vết thương.
Nói chuyện được một lúc, Hạ Chi Nhạ hai mắt díu lại với nhau nhưng Hạ Linh Lung chưa thực hiện được ý đồ của mình sao có thể đi dễ dàng được. Bất quá, Trạch Đường Xuyên lại không cho hai mẹ con cô mặt mũi.
“Cô Hạ, anh cô mệt rồi nên nghỉ ngơi, cô không thấy sao?”
Đến nước này thì Liễu Âm Âm cũng không thể không biết xấu hổ mà ở lại, bà vội kéo con gái đi ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Linh Lung không thực hiện được ý đồ thì bực bội dẫm chân thình thịch trên sàn bệnh viện.
“Mẹ, con không đến đây rước nhục nữa đâu.”
Liễu Âm Âm gõ vào trán con gái mình.
“Con không muốn giàu sang phú quý, không muốn làm bà Trạch sao. Muốn thì phải nhịn.”
Hạ Linh Lung bặm môi, nghĩ đến anh trai bị mình không xem ra gì nay đáp cành cao trở thành phượng hoàng, cô lại tức tối. Chủ yếu vẫn là lòng dạ ghen tị cực kì.
“Mẹ không thấy sao, anh ta…”
“Anh ta làm sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Trạch Đường Xuyên vang lên khiến cả hai mẹ con sởn tóc gáy. Gương mặt anh đầy lạnh nhạt, lại thêm vết sẹo bên má phải trông anh càng dữ tợn hơn.
“Không… không… không sao cả. Đường Xuyên con hiểu lầm rồi, Linh Lung chỉ là…”
“Chỉ là thấy anh mình sung sướng nên ghen tị. Muốn vào thế chỗ thôi đúng không?”
Trạch Đường Xuyên nói ra hết suy nghĩ trong lòng của Hạ Linh Lung khiến hai người xấu hổ bội phận. Mặt cô ta tái mét như bị rút hết máu, vẻ mặt cau có khó chịu nhưng không thể nào phản bác được.
“Tôi…”
“Tôi biết mục đích của nhà các người. Tôi cảnh cáo lần cuối, nếu các người không có tâm thì không cần tìm Chi Nhạ làm gì. Loại người tâm như rắn rết như cô đây tôi nuốt không trôi đâu.”
“Anh… anh dám. Trạch Đường Xuyên anh cũng chỉ là tên tàn tật mà thôi.”
Liễu Âm Âm sợ đến điếng người, bà bịt mồm không kịp đứa con gái không não của mình a. Trạch Đường Xuyên cũng không tỏ ra giận dữ gì, hắn chỉ cười gắn, vẻ mặt lạnh lẽo âm u đến đáng sợ.
Cuối cùng anh quay lưng bước đi. Hai mẹ con Hạ Linh Lung cũng ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Chỉ là cả hai không biết điều mà cô ta nhỡ mồm nói ra chính là mồ chôn của gia đình bọn họ.
Trong phòng bệnh, Hạ Chi Nhạ vì mệt mỏi mà ngủ say. Trạch Đường Xuyên dừng công việc trên tay, ngắm nhìn dung nhan của cậu khi ngủ.
Anh tin vào chuyện một gia đình tốt sẽ dạy nên một đứa trẻ tốt, một gia đình xấu sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến con cái. Chỉ là nhà họ Hạ tập hợp đủ tính xấu trên đời thê nhưng Hạ Chi Nhạ lại tốt bụng thiện lương như vậy.
Anh khẽ cười nhìn cậu. Vẫn nghe nói vì có chút bệnh về đầu óc nên từ nhỏ cậu đã bị bố mẹ xa lánh, coi như là trong cái rủi có cái may đi.
Ting….
“Ông chủ, kết quả giám định chiếc đèn chùm ở quán cà phê đã có. Trên chiếc đèn có vết cắt ngang rất rõ. Bên cảnh sát tôi đã theo lời ngài tạm giữ kín chuyện này rồi.”
Trạch Đường Xuyên nhíu mày. Hắn cũng ngờ ngợ chuyện này có người thọt tay vào nhưng đến thư kí Trương cũng chỉ điều tra đến đây chứ không đào sâu thêm được nữa chứng tỏ đối thủ cũng phải ẩn nấp rất kín.
Tiệm cà phê đó là tiệm cà phê quen thuộc của Trạch gia hay đến. Rõ ràng cái đèn chùm đó chủ ý là nhắm trên đầu Trạch Đường Nghinh, Chi Nhạ chỉ là vô tình dính phải mà thôi. À hay nói đúng hơn thì ý đồ của kẻ đứng đằng sau là để cho Trạch Đường Nghinh bị thương, Hạ Chi Nhạ có mặt tại đó chắc chắn không tránh khỏi hiềm nghi. Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trạch Đường Xuyên nắm chặt tài liệu trong tay cho đến khi tờ giấy nhàu nát đi. Đừng để hắn biết kẻ đang tính toán kia là ai, nếu không hắn ta tuyệt đối sẽ sống không yên đâu.
“Ưm… nhăm… nhăm…”
Lúc này tiếng nói mớ của Hạ Chi Nhạ khiến anh bừng tỉnh khỏi cơn vặn vẹo của mình. Trạch Đường Xuyên từ từ chống gậy lại gần. Chỉ thấy cậu chép chép miệng liên tục, dường như trong mơ ăn đượ cái gì ngon lắm.
Vì bị thương nên dạo này dì Thẩm theo thực đơn của bác sĩ cho cậu toàn ăn cháo và súp lỏng. Trong khi đó khẩu vị của cậu thiên về vị cay mặn nhiều hơn. Thậm chí, trong suốt một tuần ra khỏi phòng hồi sức, cậu liên tục bắn tín hiệu cho Trạch Đường Xuyên là cậu rất thèm gà nướng muối ớt, thèm cả lẩu cay nữa,… nhưng anh lại lơ đi.
Trạch Đường Xuyên cố nén nụ cười, tận hưởng giây phút bình yên hiếm hoi của cả hai người.
Cậu khoẻ rồi tôi chắc chắn sẽ dẫn cậu đi ăn tất cả món ngon trên đời. Yên tâm dưỡng thương nhé.