Cố Miên ghé trêи người Phó Dư thở hổn hển. Cô thầm nghĩ tố chất thân thể mình đã tính không tồi nhưng đem so sánh với Phó Dư quả thực thua mấy con phố.
Cô ghé vào người Phó Dư, bên trong hoa huyệt còn chứa côn thịt của hắn, chỉ cần vặn ʍôиɠ là có thể làm côn thịt thô to trong đáy huyệt chậm rãi trừu động.
Kɧօáϊ cảm như vậy đối với Cố Miên hoàn toàn đủ rồi. Đại quy đầu thong thả trừu động trong đáy huyệt, từng chút từng chút đỉnh vào thịt non bên trong hoa huyệt. Cô rất thích động tác trừu động chậm rãi thế này, vừa sung sướиɠ vừa nhẹ nhàng, không làm mình mất kiểm soát.
“Miên Miên, nhanh một chút.”
Con ngươi đen nhánh nhiễm màu ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Cố Miên cứ như vậy cưỡi trêи người hắn chẳng những không thể thõa mãn ɖu͙ƈ vọng mà còn khiến cơ thể hắn căng cứng.
“Không được! Hiện tại em đang cưỡng gian anh, anh phải nghe lời em. Em muốn nhanh thì nhanh muốn chậm thì chậm.”
Cố Miên cố ý vặn vẹo ʍôиɠ nhỏ mượt mà, làm côn thịt trong hoa huyệt mình lắc lư trái phải.
Gân xanh chồng chất bên trêи côn thịt cọ xát thịt non, thoải mái làm Cố Miên lại cao trào.
Cao trào qua đi, cô càng không muốn động. Trực tiếp đứng lên khỏi người Phó Dư. Chỉ nghe được ‘ ba ’ một tiếng, côn thịt rút ra khỏi hoa huyệt, kéo theo đường chỉ bạc.
ɖâʍ thủy không có côn thịt ngăn chặn chảy ra ào ạt, làm địa phương liên hợp của hai người ướt đẫm. Âm mao thô cứng của Phó Dư cũng bị hai người làm ướt.
“Tiểu soái ca, có phải rất khó chịu không. Ai kêu trước anh không ngoan chút nào. Em thích anh như vậy mà anh không thèm liếc em. Dù hiện tại anh có khó chịu, em cũng không giúp anh.”
Cố Miên cố ý duỗi tay du tẩu trêи người Phó Dư. Hiện tại đôi tay hắn bị trói, cả người nằm ở trêи giường không thể động đậy, haha, rốt cuộc cô cũng có cơ hội khi dễ hắn rồi.
Cô nói xong còn cố ý dùng hoa huyệt ướt đẫm cọ xát côn thịt hắn
Để hắn chịu khổ Cố Miên tất nhiên đau lòng, chờ cô chơi đủ sẽ thả hắn ra ngay.
Nhưng ngay sau đó không khí truyền đến mấy tiếng ‘ xé kéo ’.
Chỉ thấy cà vạt nhìn như chắc chắn kia bị Phó Dư xé thành vải vụn.
Cố Miên sợ tới trừng lớn hai mắt.
“Anh, anh gian lận, anh rõ ràng bị em hạ dược. Hiện tại không thể nhúc nhích mới đúng! Như thế nào lại đứng lên?”
Cố Miên run bần bật nói. Bởi vì cô nhìn cơ ngực no đủ của Phó Dư phập phồng. Đại biểu cho việc hắn đã nhẫn nại tới cực điểm.
Cô hoàn toàn không dán tưởng tượng lát nữa mình sẽ bị hắn làm thảm như thế nào.
“Tội phạm cưỡng gian bé nhỏ, em cho rằng xuân dược với bác sĩ có bao nhiên tác dụng? Sao khi thuốc hết hiệu lực, mấy mảnh vải rách này còn có thể trói buộc tôi sao?”
Phó Dư nói rồi áp cô dưới thân, vác hai chân cô lên vai. Huyệt khẩu ướt dầm dề lập tức đối diện côn thịt dưới thân nhếch lên của hắn.
“Em, em là phạm tội cưỡng gian! Anh mới, mới là người bị cưỡng gian! Anh, anh không thể, không thể...!”
Cố Miên nhìn côn thịt hoàn toàn sưng to của Phó Dư, sợ tới mức không tự chủ nuốt nước bọt. Nếu lát nữa côn thịt này nhét vào, cô khẳng định sẽ chết.
“Đúng vậy. Em cho rằng sau khi trốn thoát nạn nhân sẽ không trả thù sao?”
Phó Dư đặt côn thịt sưng to trước hoa huyệt, làm quy đầu dính đầy doanh doanh thủy quang. Tiếp theo hắn giản hai Cố Miên đè lên ngực cô, sau đó thẳng tắp ngồi xuống, côn thịt nháy mắt cắm vào độ sâu trước nay chưa từng có.
Cố Miên thế mới biết thế nào là đoạt kiến không thành bị phản thao