May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 34: Thăm mộ



Trước khi đi, Hạ La đề nghị đến thăm em gái anh, Giang Sinh đồng ý. Hai người mua một bó hoa lớn, đi xe buýt nhỏ đến nghĩa trang.

Tiết trời thu trong trẻo, nắng nhẹ rải rác trên mặt đường loang lổ, chân giẫm lên lá khô phát ra tiếng sột soạt.

Đi theo con đường núi khoảng nửa tiếng, đến cổng nghĩa trang, cảnh vật tiêu điều. Hôm nay không phải ngày tảo mộ nên chẳng có ai, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ.

Đến trước bia mộ Giang Nguyệt, Hạ La đặt hoa lên, rồi nhìn người trong ảnh, im lặng hồi lâu. Một cô gái xinh đẹp như vậy, sinh mệnh lại mãi mãi dừng lại ở tuổi mười sáu.

Nỗi buồn vui của con người, không phải ai cũng thấu hiểu.

Chỉ những người từng trải qua mới hiểu được. Cô cũng đã từng tự tử, nên cô hiểu. Nhìn Giang Nguyệt, như thể đang nhìn một phiên bản khác của chính mình.

Cô hiểu tâm trạng sợ hãi và tuyệt vọng của cô ấy lúc đó.

Hạ La quay người, theo tầm nhìn của Giang Nguyệt nhìn ra xa. Trước mặt là một dãy núi xanh, dưới chân núi là con sông rộng lớn. Nghĩa trang dựa núi bên sông, phong cảnh tươi đẹp, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu.

Trong khung cảnh tĩnh mịch như thế này, mong linh hồn em được yên bình.



Ở thêm một lúc nữa, hai người từ biệt Giang Nguyệt, đi theo con đường nhỏ trong khu mộ lên trên. Đến bình đài cao nhất của nghĩa trang, Hạ La nhìn lại những bia mộ san sát phía dưới, ngồi xuống ghế đá dành cho khách nghỉ ngơi.

Giang Sinh ngồi xuống bên cạnh cô, lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp đưa cho cô: “Em uống chút nước đi.”

Hạ La nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm, trông có vẻ mơ màng. Im lặng hồi lâu, cô mới nói: “Giang Sinh, thế giới này, vẫn chưa hề thay đổi nhỉ.”

“Sao?”

“Anh đã đọc ‘Tess of the d’Urbervilles (*)’ chưa?”

(*) Tess of the d’Urbervilles (Tựa Việt: Tess – Một tâm hồn trong trắng) là tiểu thuyết kinh điển của nhà văn Thomas Hardy, kể về cuộc đời đầy bi kịch của cô gái trẻ Tess Durbeyfield. Xuất thân từ gia đình nghèo khó ở vùng nông thôn Anh, Tess bị phát hiện có quan hệ dòng dõi xa xưa với dòng họ quý tộc d’Urberville. Cuộc đời cô thay đổi khi gặp Alec d’Urberville, kẻ lợi dụng cô, và sau đó là Angel Clare, người cô yêu nhưng không thể có được trọn vẹn hạnh phúc bên anh. Hardy dùng câu chuyện của Tess để phê phán xã hội đầy định kiến, đồng thời mô tả sự đối lập giữa lý tưởng lãng mạn và thực tế khắc nghiệt.

“Chưa.” Giang Sinh thấy cái tên này quen tai, hồi tưởng lại: “Hình như là tác phẩm văn học nổi tiếng thế giới?”

“Đúng vậy, tiểu thuyết của Hardy viết, kể về khoảng hơn trăm năm trước, thời Victoria ở Anh, nữ chính nghèo khó bị cậu ấm nhà họ hàng giàu có cưỡng bức. Sau đó, nữ chính gặp con trai một mục sư, họ yêu nhau, trong đêm tân hôn, cô ấy thú nhận với chồng về quá khứ của mình, nhưng chồng cô ấy không hiểu cho cô và bỏ đi mất.”

Hạ La nói đến đây liền thở dài: “Hơn trăm năm trước, thế giới còn rất lạc hậu, đến nay, chúng ta có tên lửa, có vệ tinh, phi hành gia thậm chí có thể lên mặt trăng, nhưng mà…” Cô chỉ vào thái dương của mình: “Những thứ trong này, lại chẳng thay đổi chút nào.”

Giang Sinh lặng lẽ lắng nghe.

Hạ La tiếp tục nói: “Cho đến bây giờ, các cô gái khi gặp phải chuyện đó, vẫn không dám nói ra, chỉ có thể giữ trong lòng thành một bí mật. Em từng thấy rất lạ, rõ ràng là nạn nhân, tại sao ngược lại không được nói? Mọi người khi bị cướp điện thoại, hoặc bị mất ví tiền, không phải đều sẽ than thở với bạn bè sao?”

“Tại sao riêng chuyện này, không thể nói, không được nói, rõ ràng bản thân chẳng làm gì sai, rõ ràng bản thân mới là nạn nhân. Sau này em mới hiểu, thì ra nói chuyện này ra, không những không được cảm thông, ngược lại còn bị chê trách, giống như Tess vậy, kể với chồng về quá khứ của mình, khao khát được thấu hiểu và bao dung, cuối cùng lại bị ruồng bỏ. Giang Nguyệt có lẽ cũng ôm suy nghĩ như vậy, nên không dám nói với bất kỳ ai.”

Giang Sinh co ngón tay lại: “Em ấy ngốc quá, làm sao bố mẹ và anh có thể chê trách em ấy được, bố mẹ với anh là gia đình của em ấy, bảo vệ em ấy còn không kịp.”

Hạ La cười khổ: “Không phải ai cũng làm được như anh, vì em gái mà hy sinh cả cuộc đời mình. Phần lớn những cô gái gặp phải chuyện này, gia đình đều chọn im lặng, hoặc vì thiếu chứng cứ, sự việc không giải quyết được gì. Người trình báo là thiểu số, chỉ là một góc nhỏ nổi trên tảng băng, bên dưới, mới là đa số im lặng.”

Giang Sinh thở dài: “Người trình báo đã ít, người có thể cố định chứng cứ càng ít hơn, không biết có bao nhiêu tội phạm thoát khỏi sự trừng phạt. Chi phí phạm tội thấp như vậy, tương đương với việc khuyến khích gián tiếp, đúng là một vòng luẩn quẩn.”

“Phải.” Hạ La hít một hơi sâu, rồi thở ra, ngón tay khẽ vò nếp nhăn trên quần: “Giang Sinh, em, muốn hỏi anh một câu.”

“Em nói đi.”

Hạ La nhìn anh: “Anh nghĩ, Tess có nên thú thật với chồng mình không?”

Giang Sinh suy nghĩ một lúc: “Anh nghĩ không có nên hay không nên, mà là xem Tess có muốn không. Nếu cô ấy không muốn nói, thì có thể không nói. Nếu cô ấy cảm thấy nói ra sẽ dễ chịu hơn, thì cô ấy có thể nói ra.”

“Nhưng cô ấy nói ra, chồng cô ấy đã rời bỏ cô ấy mà.”

“Vậy thì chồng cô ấy cũng chẳng phải người tốt gì.”

Hạ La ngẩn người nhìn anh một lúc, khẽ mỉm cười, rồi nghiêng người về phía anh, ôm lấy eo anh, rúc vào lòng anh: “Giang Sinh, chúng ta ngồi đây thêm một lúc nữa, rồi về nhà nhé.”



Cuối cùng, chuyện về Bắc Kinh chính thức được đưa vào lịch trình. Hai người có một số bất đồng về việc sắp xếp sau đó.

Giang Sinh muốn ở bên Hạ La, cho đến khi cô thuê được nhà, ổn định hoàn toàn mới thôi.

Nhưng Hạ La muốn ở nhà bạn trước, đến khi tìm được việc làm, mới căn cứ vào địa điểm làm việc để thuê nhà, tuy nhiên như vậy sẽ mất nhiều thời gian hơn, nên cô không định để Giang Sinh ở lại mãi, đợi khi cô đến Bắc Kinh, ổn định ở nhà bạn, sẽ để anh đi làm.

Bất đồng cuối cùng kết thúc bằng sự nhân nhượng của Giang Sinh.

Thu dọn hành lý xong, Hạ La nhìn cái ba lô và một vali nhỏ dưới đất, có chút cảm khái. Rõ ràng lúc đi theo Giang Sinh, chỉ có một cái túi, không biết từ lúc nào đã có nhiều đồ như vậy.

Giang Sinh xách hành lý lên xe cho cô. Anh là biển số ngoại tỉnh, vào Bắc Kinh cần giấy phép rất phiền phức, nên định đi vòng qua Thiên Tân, đỗ xe ở một khu logistic từng hợp tác trước đây, rồi đi tàu cao tốc qua.

Bên này Hạ La liên lạc với bạn thân Dư Mộng Viên, hỏi có thể ở nhờ nhà cô ấy một thời gian không. Dư Mộng Viên sảng khoái đồng ý.

Hai người mất ba bốn ngày đến Thiên Tân, rồi chuyển sang tàu cao tốc, đến Bắc Kinh xong, Hạ La đi đến kho nhỏ đã thuê trước.

Lúc quyết định tự tử, đã trả nhà thuê, nhưng có một số đồ không nỡ vứt, như chiếc máy tính quý giá của cô, các giấy khen và chứng chỉ giải thưởng từ nhỏ đến lớn, một số sách yêu thích, còn có ảnh chụp lúc nhỏ, vân vân. Nên cô đã đi thuê một kho nhỏ, cất những thứ này lại.

Không ngờ còn có ngày được thấy lại ánh mặt trời.

Lấy lại đồ đạc cá nhân, tiếp đó vội vàng đến chỗ Dư Mộng Viên. Đến ngoài cổng khu dân cư, khoảng 7 giờ, đúng lúc người ta tan làm.

Dư Mộng Viên vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, từ xa đã nhìn thấy Hạ La và lập tức chạy vội tới. Hai người ôm chầm lấy nhau, cô ấy trách móc: “Cậu đi chơi lâu quá đấy!”

Hạ La ôm lấy bạn: “Xin lỗi. Sau này mình sẽ không đi lâu như vậy nữa.”

Hai người ôm nhau thắm thiết một lúc rồi buông ra.

Hạ La chỉ vào người đứng bên cạnh: “Mình giới thiệu với cậu, đây là Giang Sinh, bạn trai của mình.” Rồi cô quay sang nói với Giang Sinh: “Đây là bạn thân của em, Dư Mộng Viên.”

Giang Sinh lịch sự gật đầu chào: “Chào em.”

Dư Mộng Viên cười và đánh giá anh: “Chào anh. Em nghe nói về anh lâu rồi, hôm nay mới được gặp mặt.”

Giang Sinh liếc nhìn Hạ La, mỉm cười: “Không biết có làm em thất vọng không.”

“Không không, còn tốt hơn em tưởng tượng nữa.” Dư Mộng Viên vừa nói vừa dùng khuỷu tay huých Hạ La, cười ranh mãnh và hạ giọng: “Được đấy nhé, đi du lịch một chuyến mà dụ được một anh chàng đẹp trai cao ráo về, hiệu suất này, mình thực sự phục cậu quá.”

Hạ La giả vờ véo cô ấy: “Đừng có mất nghiêm túc thế, không thấy hành lý của mình nhiều thế này à, nhanh dẫn đường đi.”

Dư Mộng Viên cười ha hả: “Tuân lệnh ngay.”

Ba người mỗi người xách một ít hành lý, mang vào phòng khách căn hộ thuê rồi đi ăn tối. Dư Mộng Viên đã đặt trước một nhà hàng ăn cua.

Hạ La hỏi: “Anh Đào có đến không?”

“Không đến đâu, anh ấy tối nay tăng ca. Chỉ ba đứa mình thôi.”

Trong bữa ăn, Dư Mộng Viên lại một lần nữa đóng vai cảnh sát, “thẩm vấn” Giang Sinh. Tuy đã nghe Hạ La kể qua về thông tin của anh, nhưng vì hạnh phúc của bạn thân, cô ấy vẫn phải tự mình kiểm tra.

Hai người nói chuyện một lúc, Giang Sinh trả lời mọi câu hỏi của cô ấy rất trôi chảy, về mặt đối đáp thì không có gì đáng chê. Chỉ có điều học vấn hơi thấp, công việc không quá ổn định, điều kiện kinh tế không bằng người thành phố, không biết có thể cho Hạ La một cuộc sống ổn định không.

Tuy nhiên thấy anh đối với Hạ La rất tỉ mỉ, còn biết bóc cua giúp cô, nếu đối xử tốt với cô và có trách nhiệm thì những mặt khác cũng có thể hạ thấp yêu cầu một chút.

Khi bữa tối gần kết thúc, Giang Sinh xin phép đi vệ sinh.

Hạ La nhân cơ hội này, hỏi Dư Mộng Viên: “Sao rồi, cậu thấy anh ấy thế nào?”

Dư Mộng Viên chép miệng: “Vẻ ngoài không tệ, đối xử với cậu cũng tốt, chỉ tiếc là điều kiện vật chất kém một chút, mình sợ sau này cậu khổ.”

Hạ La thờ ơ: “Không sao đâu, mình vốn cũng không nghĩ đến cuộc sống giàu có đến thế. Hơn nữa anh ấy chạy xe kiếm cũng không ít hơn dân văn phòng bình thường đâu, mình cũng có thể kiếm tiền, hai người cùng nhau phấn đấu thôi.”

Nghe giọng điệu của cô có vẻ đã có kế hoạch cho tương lai, Dư Mộng Viên không khỏi hỏi: “Cậu nghiêm túc với anh ấy à?”

“Đương nhiên rồi.” Hạ La nói rồi ngừng một chút: “Có thể cậu sẽ thấy anh ấy không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng cậu biết không Mộng Viên, nếu nói mình là một mảnh ghép kỳ dị, thì anh ấy chính là mảnh ghép vừa khít với mình. Anh ấy đối với người khác đều không phù hợp, nhưng lại vừa vặn phù hợp với mình.”

Dư Mộng Viên cười liếc cô: “Được rồi, nói một đống ẩn dụ lung tung, cậu thích là được.” Nói xong cô ấy đứng dậy: “Cậu ăn từ từ đi, mình đi thanh toán trước.”

“Anh đã thanh toán rồi.” Giang Sinh không biết đã quay lại từ khi nào, người đã đi đến bên bàn.

Dư Mộng Viên ngạc nhiên: “Sao lại để anh thanh toán chứ, anh là khách từ xa đến, còn để anh mời em ăn cơm.”

Giang Sinh mỉm cười: “Em là bạn của A La, lần này còn cho em ấy ở nhờ, đáng lẽ anh phải cảm ơn em mới phải.”

Hạ La cũng phụ họa: “Đúng mà, vốn dĩ là bọn mình phải mời cậu, đừng khách sáo nữa.”

Dư Mộng Viên đành chịu, ngồi xuống lại. Nhìn giờ trên điện thoại đã gần 9 giờ, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi anh Giang Sinh, tối nay anh ở đâu? Nếu không có chỗ ở thích hợp thì đến chỗ em ở nhé, có thể trải đệm ở phòng khách.”

Hạ La nheo mắt cười: “Không sao đâu, bọn mình tối nay ở khách sạn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sớm bắt đầu cuộc sống mới~~~~ bước vào thời đại mới~~~~