Lúc này Hạ La có chút căm ghét trí nhớ quá tốt của mình.
Tuy anh ta đã đổi ảnh đại diện, và lời nhắn kết bạn chỉ viết một chữ: “Anh”. Nhưng tài khoản WeChat đó cô không thể nhớ nhầm được.
Đã cắt đứt liên lạc lâu như vậy, tại sao giờ lại muốn kết bạn với cô? Không phải là muốn quay lại chứ?
Hạ La quyết định phớt lờ yêu cầu kết bạn đó, thoát WeChat và tắt điện thoại.
Năm đó trong khoa, chuyện cô chia tay với Lục Tắc Tây ầm ĩ không kém gì lúc họ yêu nhau.
Lục Tắc Tây làm việc gì cũng phô trương, từ khi bắt đầu theo đuổi cô, tin đồn về hai người đã không ngớt.
Đám ăn dưa cứ như xem kịch vậy, ban đầu chỉ muốn xem khi nào cô sẽ bị chinh phục, không ngờ sau đó thấy Lục Tắc Tây theo đuổi vất vả quá, ngược lại còn thi nhau giúp đỡ anh ta.
Hai người chính thức xác định quan hệ vào năm ba đại học, ngày ngày hẹn hò khiến người khác ghen tị không ít.
Tuy nhiên điều mà không ai ngờ tới là, mối tình được mọi người chú ý này chỉ kéo dài hơn một năm đã kết thúc bằng việc chia tay.
Về nguyên nhân thì mọi người bàn tán xôn xao.
Trong bóng tối, Hạ La trở mình, bên cạnh Dư Mộng Viên phát ra tiếng ngáy nhẹ, rõ ràng đã ngủ rồi.
Đã có lúc, cô cũng không có khí phách mà nghĩ, giá như một ngày nào đó Lục Tắc Tây có thể quay lại tìm cô thì tốt biết mấy.
Cô không phải là người độ lượng gì, sau khi chia tay, cô hy vọng anh ta sống không tốt, hy vọng anh ta rời xa cô sẽ đau đớn không muốn sống.
Nhưng không phải vậy. Nghe nói anh ta đã đi Mỹ, và nhanh chóng có bạn gái mới.
Đã vậy thì giờ còn chạy đến kết bạn WeChat với cô làm gì, không phải là có bệnh sao? Hạ La kéo chăn trùm kín đầu, ngủ thôi!
Giấc ngủ này, cô ngủ thẳng đến sáng, ngay cả việc Dư Mộng Viên dậy lúc nào cô cũng không biết.
Bò ra khỏi chăn, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, trong lòng cô nghĩ đến những việc phải làm hôm nay, còn không ít, ngoài nộp CV, liên hệ headhunter (*), còn phải chuẩn bị trước những câu hỏi có thể được hỏi trong phỏng vấn.
(*) Headhunter – Tìm kiếm nhân viên điều hành – là một dịch vụ tuyển dụng chuyên biệt mà các tổ chức trả tiền để tìm kiếm và tuyển dụng những ứng viên có trình độ cao cho các vị trí cấp cao và điều hành trong khu vực công và tư nhân, cũng như các tổ chức phi lợi nhuận.
Cấp trên trực tiếp ở công ty cũ biết cô về Bắc Kinh, chủ động hỏi cô có muốn quay lại không. Hạ La suy nghĩ một lúc, vẫn từ chối khéo.
Một là vì mẹ cô trước đây đã gây náo loạn ở công ty, để lại cho cô bóng ma tâm lý sâu sắc, cô không còn mặt mũi nào quay lại. Hai là thực sự tăng ca nhiều, cô không muốn mệt mỏi như vậy, bây giờ cô chỉ muốn giải quyết việc chữa bệnh trước.
Sau khi nói chuyện với cô, cấp trên cũng hiểu nỗi lo của cô, thế nên chia tay trong hòa bình như vậy cũng tốt.
Cuối cùng, cấp trên còn chủ động đề nghị viết thư giới thiệu cho cô.
Hạ La rất cảm kích. Xem ra làm người thật sự là ở thường ngày.
Cứ như vậy ban ngày tìm việc, chiều nấu cơm, tối video call với Giang Sinh, cuộc sống trôi qua vui vẻ, chuyện Lục Tắc Tây kết bạn gần như đã bị cô quên đi.
Người chỉ cần bận rộn lên, thời gian trôi qua rất nhanh.
Vài ngày sau, cô nhận được cuộc phỏng vấn qua điện thoại từ công ty của chị khóa trên. Đó là một doanh nghiệp internet Bắc Âu, theo chị khóa trên nói là chế độ làm việc linh hoạt, hiếm khi tăng ca, mặc dù thưởng ít, chỉ có 1-2 tháng lương, nhưng được cái nhẹ nhàng, mỗi năm còn có 15 ngày nghỉ phép có lương.
Vị trí cần tuyển gấp, vòng đầu là phỏng vấn với HR, chị khóa trên đã phản hồi riêng, nói HR ấn tượng tốt với cô, chỉ cần qua vòng phỏng vấn với quản lý bộ phận tuyển dụng, phát offer chắc sẽ rất nhanh.
Đối với vòng phỏng vấn kỹ thuật sắp tới, Hạ La rất tự tin. Tuy cô chỉ tốt nghiệp đại học, nhưng điểm số xuất sắc, cô chỉ là lựa chọn không học cao học mà thôi. Hơn nữa cô đã làm việc ba năm tại công ty internet lớn, đã được rèn luyện kỹ càng, năng lực tất nhiên không phải bàn cãi.
Cuối tuần.
Dư Mộng Viên và Dương Đào đi hẹn hò, Hạ La tự giác không đi làm bóng đèn, ở nhà làm đề thi thử.
Điện thoại để trên bàn trà đột nhiên reo lên.
Nhìn người gọi đến, là một số lạ. Gần đây nộp CV, cô không dám bỏ lỡ cuộc gọi nào, vuốt màn hình, đưa điện thoại lên tai, thẳng lưng, lịch sự: “Alô, xin chào.”
Đầu dây bên kia truyền đến hai chữ: “Là anh.”
“…” Hạ La ngẩn người một lúc, mới phản ứng được là ai, cầm điện thoại không nói gì.
“Tại sao không kết bạn WeChat với anh?” Giọng điệu có chút trách móc.
Hạ La đảo mắt, anh ta lại làm ra vẻ nạn nhân: “Giữa tôi và anh không có gì để nói.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Chúng ta gặp mặt đi. Anh có rất nhiều điều muốn nói với em.”
Hạ La lạnh lùng: “Không cần thiết.”
Đầu dây bên kia cười khẩy một tiếng: “Sao thế, không dám nghe? Sợ nghe xong sẽ dao động?”
“…” Hạ La bỗng rất muốn cười: “Không ngờ anh vẫn như trước, tự tin mù quáng.”
“Em không phải cũng như trước, từ chối người ta ngàn dặm. Lúc đầu rõ ràng là em đề nghị chia tay.”
“Đúng là tôi đề nghị, nhưng anh cũng đâu có níu kéo?” Hạ La cười nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ nói ra điều anh muốn nói mà không dám nói thôi.”
Có lẽ chọc trúng nỗi đau của anh ta, Lục Tắc Tây im lặng một lúc, giọng dịu đi: “Trước kia là anh không hiểu chuyện, bây giờ anh biết mình sai rồi. Anh muốn bắt đầu lại với em.”
Hạ La im lặng một lúc: “Muộn rồi. Tôi có bạn trai rồi.” Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Vốn tưởng rằng, tận tai nghe anh ta nói muốn quay lại sẽ có cảm giác trả thù đã mắt, không ngờ chỉ thấy bi ai, thậm chí còn thấy buồn cười.
–
Sau đó, Lục Tắc Tây không gọi điện đến nữa.
Cuộc sống của Hạ La tiếp tục trôi qua bình yên. Tuần thứ hai, công ty của chị khóa trên đã sắp xếp thi viết và phỏng vấn kỹ thuật.
Đề thi viết hai tiếng, cô làm xong suôn sẻ, quản lý phát triển rất hài lòng với kết quả thi viết, sau đó gọi hai nhân viên thâm niên trong nhóm, ba người cùng phỏng vấn kỹ thuật với cô.
Sau khi phỏng vấn xong, cô đi ăn bữa cơm gần đó với chị khóa trên người đã giới thiệu cô.
“Chị nghĩ em không có vấn đề gì, có thể bắt đầu đi thuê nhà rồi.” Chị khóa trên nháy mày với cô: “Vốn dĩ con gái làm R&D (**) đã ít, lại xinh đẹp như em càng hiếm hoi, chị thấy họ đang nóng lòng muốn tuyển em vào đấy.”
(**) R&D là viết tắt của từ “Research and Development”, được hiểu là quá trình nghiên cứu và phát triển sản phẩm hoặc dịch vụ mới, hay cũng có thể là cải tiến sản phẩm, dịch vụ hiện có.
Hạ La vẫn có chút không yên tâm: “Không biết có bị từ chối vì lý do sức khỏe của em không.”
“Không sao đâu, chị đã hỏi HR rồi, họ và bộ phận tuyển dụng chủ yếu vẫn xem xét năng lực, hơn nữa công ty chúng ta khá nhân văn, đối với việc nhân viên bị bệnh hoặc mang thai, thực ra không có để ý đâu. Như trường hợp của em, đến lúc đó làm phẫu thuật không phải sẽ ổn sao.”
Hạ La lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau vòng phỏng vấn kỹ thuật, chỉ hai ngày sau công ty lại sắp xếp phỏng vấn với giám đốc R&D. Thông thường có thể đi đến bước này, cơ hội nhận offer rất cao rồi, dù sao giám đốc cũng không phải rảnh rỗi suốt ngày, ai cũng phỏng vấn.
Sau khi phỏng vấn xong, tuy chưa có kết quả cuối cùng, nhưng có chị khóa trên là nội gián giúp cô dò la tin tức, cơ bản là nắm chắc chín mươi phần trăm rồi.
Vì vậy Hạ La bắt đầu tính chuyện thuê nhà, cứ ở nhà Dư Mộng Viên mãi cũng không phải phép, khiến anh Đào có nhà mà không về được, cô vẫn nên sớm dọn ra ngoài thì hơn.
“Em sắp xong chuyện công việc rồi, chuẩn bị thuê nhà, anh nói chúng mình nên thuê một phòng ngủ hay hai phòng ngủ?” Cô gọi điện cho Giang Sinh.
“Một phòng ngủ đi. Hai phòng ngủ sẽ đắt hơn, hơn nữa anh chạy xe cũng không thường xuyên ở Bắc Kinh, không cần thiết thuê thêm một phòng, đến lúc đó anh ngủ sofa là được rồi.”
“Vậy khi nào anh về?” Gần hai tuần thấy mà không chạm được, Hạ La suýt phát điên.
“Tối Chủ nhật sẽ đến.” Giang Sinh nói rồi dừng lại một chút, dịu dàng: “Ở nhà ngoan chờ anh, rất nhanh sẽ được gặp mặt rồi.”
Hạ La gật đầu mạnh: “Vâng.”
Nói chuyện thêm một lúc nữa, cô cúp điện thoại, vào APP xem nhà, tìm kiếm căn hộ một phòng ngủ gần công ty, cô chọn vài căn rồi liên hệ với môi giới, định đi xem thử.
–
Sáng sớm thứ Bảy, Hạ La và Dư Mộng Viên cùng ra khỏi cửa, một người đi xem nhà, một người đi du lịch suối nước nóng với bạn trai.
Dương Đào lái xe đưa cô đến khu dân cư để xem nhà, sau đó chở Dư Mộng Viên đi hưởng thế giới riêng của hai người, tối Chủ nhật mới về.
Hạ La đi theo môi giới. Xem nhà cả ngày, cũng không thấy căn nào đặc biệt ưng ý.
Nhà gần công ty, khu dân cư điều kiện tốt thì tiền thuê rất đắt, cô chỉ có thể chọn những khu xa hơn, kém hơn một chút.
Dù sao không có tiền, cô cũng không thể kén chọn quá.
Vào lúc chiều tối, Hạ La chào tạm biệt môi giới, kéo thân thể mệt mỏi lên tàu điện ngầm. Đợi Giang Sinh ngày mai về, rồi kéo anh cùng đi xem, hai người cùng quyết định thì tốt hơn.
Về đến khu dân cư, trước cửa tòa nhà, cô bất ngờ nhìn thấy một chiếc siêu xe, thân xe màu đỏ rực, muốn không chú ý đến cũng khó.
Khu dân cư nơi Dư Mộng Viên thuê là loại khu cũ từ trước, không có bãi đỗ xe ngầm, xe đều đỗ ven đường, bình thường thỉnh thoảng cũng có thể thấy những xe như Mercedes, Audi, nhưng siêu xe thì hiếm thấy.
Hạ La theo bản năng nhìn thêm một cái, rồi thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra. Cô lập tức sững người.
Bất ngờ không? Có một chút, nhưng cũng trong dự đoán. Anh ta vốn không phải người dễ từ bỏ.
Lục Tắc Tây đứng trước xe, phức tạp nhìn cô. Hơn ba năm không gặp, cô vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ là khí chất dường như dịu dàng hơn, bớt đi vài phần kiêu ngạo và sắc sảo.
Hạ La cũng đánh giá anh ta, dáng vẻ không thay đổi mấy, chỉ là cách ăn mặc trưởng thành hơn, áo khoác Burberry toát lên vẻ tinh anh hải ngoại.
Cô tò mò anh ta làm sao biết cô ở đây, nghĩ lại, lại thấy chỉ cần anh ta muốn điều tra, sẽ điều tra được, cô không cần phải hỏi thừa.
Hai người đối chọi một lúc, Hạ La dời ánh mắt, đi vào tòa nhà.
Lục Tắc Tây bước vài bước, chặn trước mặt cô: “Nói chuyện với anh đi.”
Hạ La ngước mắt lên: “Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, tôi có bạn trai rồi.”
Lục Tắc Tây hừ một tiếng: “Sau khi chia tay với anh em chưa từng yêu ai, bây giờ nói có bạn trai, ở đâu chui ra vậy? Muốn từ chối anh cũng không đến mức bịa ra cái cớ này.”
Hạ La nhìn dáng vẻ ngạo mạn của anh ta, có chút buồn cười: “Anh thật sự không đáng để tôi bịa ra cái cớ này đâu. Tin hay không tùy anh, dù sao tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.” Nói xong cô lướt qua bên cạnh anh ta, chuẩn bị lên lầu.
Lục Tắc Tây thuận thế nắm cổ tay cô: “Anh chưa nói xong.”
Hạ La giãy một cái, không giãy ra được, cô tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Buông tôi ra.”
Lục Tắc Tây nắm cô chặt cứng: “Không buông. Buông ra em sẽ chạy mất.” Nói xong anh ta kéo cô về phía xe.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?!” Hạ La không đấu lại sức anh ta, dù cố sức chống cự nhưng vẫn bị kéo ra một đoạn.
“Đi với anh đến một chỗ.” Lục Tắc Tây mở cửa xe, chuẩn bị nhét cô vào trong.
Hạ La suýt nữa khóc đến nơi, đang không biết làm sao thì đột nhiên không biết từ đâu thò ra một bàn tay, nắm lấy cánh tay cô, làn da màu đồng cổ quen thuộc, theo sau vang lên một giọng nói đầy sức mạnh: “Buông cô ấy ra.”