May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 4: Chợ đêm



Ăn xong, Hạ La liếc nhìn đồng hồ treo trên tường quầy thu ngân, vừa qua 8 giờ. Giờ này, về khách sạn ngủ thì còn quá sớm, nhưng cô cũng chẳng nghĩ ra được việc gì để giết thời gian.

Dù sao thì cô cũng đã chẳng còn hứng thú gì với thế giới này nữa.

Giang Sinh đã gạt sạch các món trên bàn, như thể đã lâu lắm rồi không được ăn một bữa ngon. Ăn xong, anh xoa xoa bụng: “No quá, phải đi dạo một chút để tiêu cơm thôi.”

Hạ La ngồi yên tại chỗ, không đáp lời, cô nghịch nghịch một chiếc đũa.

Giang Sinh liếc nhìn cô, dò hỏi: “Đi dạo chợ đêm không?”

Hạ La ngừng nghịch đũa, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Ban ngày cô vừa ngủ một giấc, bây giờ về khách sạn chắc chắn không ngủ được, lại chẳng có việc gì làm, ở trong căn phòng nhỏ đó sẽ phát điên mất.

Giang Sinh đứng dậy, dẫn cô đi ra ngoài. Đối diện quán Tứ Xuyên là một siêu thị nhỏ, anh chợt nhớ ra điều gì đó: “Đi, đi mua ít đồ.”

“Mua gì?”

“Gạo. Điện thoại của cô vẫn phải làm cho khô, như vậy chúng ta mới liên lạc được, lỡ như tôi có việc phải ra ngoài, cô lại không muốn ở trên xe, tôi cũng biết quay lại tìm cô ở đâu.”

“Tôi không muốn bật máy.”

“…” Giang Sinh đánh giá cô, môi khẽ động đậy, muốn hỏi cô tại sao, cuối cùng không hỏi ra miệng: “Vậy cũng phải mua cho cô ít đồ dùng khác, cô đi xe với tôi, dù sao cũng phải có vài đồ dùng hàng ngày chứ.”

Hạ La nhớ đến cái khăn cũ sắp rách của anh ta, không thể dùng chung với anh ta được: “Cái này thì đúng, ít nhất tôi phải mua một cái khăn mới.”

Hai người vào siêu thị, Giang Sinh cầm một giỏ nhựa đỏ ở cửa. Vừa vào cửa là khu đồ uống, anh quét mắt một vòng: “Uống coca không, hay trà đen đá, trà sữa?”

Hạ La lắc đầu: “Nông Phu Sơn Tuyền là được rồi.”

Giang Sinh lấy một bình Nông Phu Sơn Tuyền từ kệ, tiếp tục đi vào trong: “Có muốn ăn vặt gì không? Khoai tây chiên, bánh quy, mơ muối?” Anh vừa nhìn vừa hỏi.

Hạ La chẳng hứng thú gì với đồ ăn vặt, đi thẳng đến khu đồ dùng vệ sinh. Giang Sinh nói nửa ngày không thấy phản ứng, quay đầu lại thì người đã đi mất, anh vội vàng xách giỏ đi theo.

Hạ La đứng trước kệ khăn tắm, thử cảm giác của từng chiếc khăn, loại có sợi bông dài và dày, sờ vào rất mềm mại, khả năng thấm nước tốt, là loại cô thích.

Nhưng giá cũng cao.

Liếc mắt nhìn Giang Sinh đang đứng bên cạnh chờ đợi, cô hơi do dự, rồi ném cái khăn đắt tiền vào giỏ. Dù sao cũng là anh ta muốn làm người tốt.

Tiếp theo lại mua kem đánh răng, bàn chải đánh răng, cốc nước và các thứ linh tinh khác.

Quay lại quầy thu ngân ở cửa, Giang Sinh đặt giỏ bên cạnh máy tính tiền.

Cô thu ngân đang xem phim trên máy tính bảng, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên: “Chỉ có những thứ này thôi ạ?”

“Đúng vậy.”

Cô gái đứng dậy, kéo một túi nhựa ra và mở rộng, rồi lấy đồ trong giỏ ra, quét mã vạch xong thì bỏ vào túi từng món một: “Tổng cộng 132.5.”

Giang Sinh trả tiền xong, xách túi nhựa và bình nước lên: “Đi thôi, đến chợ đêm.”

“Ừm.”

Chợ đêm nằm trên một con phố nhỏ, buổi tối những người bán hàng rong đều đã ra, cả con phố sáng rực, náo nhiệt phi thường, ven đường chen chúc đủ loại tiểu thương như cá mòi, có người bán mực nướng, thịt ba chỉ nướng, có người bán dây chuyền nhẫn, có người bán mì lạnh xào, còn có người bán rau củ quả.

Hạ La đứng ở lối vào chợ đêm, nhìn đám đông phía trước, ngửi mùi thơm ngào ngạt trong không khí, nhớ đến một cụm từ: khói lửa nhân gian.

Giang Sinh quan sát biểu cảm của cô, tiến lại gần hơn một chút, nói to: “Muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi mua cho.”

Hạ La cảm thấy mình đang chảy nước miếng, tuy dạ dày đã không chứa được nữa, nhưng miệng vẫn muốn ăn. Từ nhỏ đến lớn cô chẳng có hứng thú gì với đồ ăn vặt, nhưng với đồ ăn thịt thì thực sự khó có thể kháng cự.

Cô nuốt nước miếng: “Đã nói vậy rồi, vậy trước tiên lấy mấy xiên đồ nướng đi.”

Giang Sinh dẫn cô chen đến một quầy đồ nướng, mua một đống đồ nướng, đựng trong một ống giấy lớn, rắc hành lá lên trên, vừa đi vừa ăn.

“Cô thấy vị thế nào?”

Hạ La tay trái cầm ống giấy, tay phải cầm que, vừa ăn xong một xiên thịt ba chỉ: “Ngon, quả nhiên đồ nướng vẫn phải ở những quầy ven đường này mới ngon.”

“Nếu thích ăn, tối mai chúng ta lại đến.”

“Ừm.”

Hạ La vừa ăn vừa quan sát các quầy hàng khác: “Quầy bán hàu chiên kia trông cũng không tệ, nhiều người ghê.”

“Muốn ăn không?”

“Hơi muốn.”

“Được, tôi đi mua.”

“Được.”

Hai người một đường từ đầu phố ăn đến cuối phố, chỉ cần ngửi thấy thơm, thấy đông người, Hạ La đều muốn nếm thử, nhưng cô lại không ăn hết được, mỗi lần chỉ ăn bằng con ruồi, phần còn lại đều nhờ Giang Sinh xử lý.

Ăn mặn nhiều thì khát, lại mua nửa quả dưa hấu, họ nhờ chủ quầy cắt thành từng miếng nhỏ, mang về ăn.

Cứ vậy vừa ăn vừa dạo, đến quầy cuối cùng thì đã hơn 9 giờ.

Người bày quầy là một ông lão, lưng còng, ngồi trên một xe gỗ lấm lem bùn đất, trước mặt là một đống khoai lang sống. Quầy hàng đó không có đèn, phải mượn ánh sáng từ quầy canh bên cạnh mới có thể thấy rõ mặt ông.

Tóc bạc trắng, da nhăn nheo, ánh mắt cũng hơi đục, gầy gò, không nói không rằng, chỉ ngồi yên lặng.

Thân hình gầy còm, khiến Hạ La nhớ đến một người.

Ở những quầy khác, đều có ít nhiều khách hàng, chỉ có quầy của ông lão, như thể bị lãng quên vậy, không ai ghé qua.

Cô nhìn chằm chằm ông lão hồi lâu rồi bước tới một bước: “Bác ơi, khoai lang này bán thế nào ạ?”

Giang Sinh kinh ngạc nhìn cô một cái.

Ông lão ngẩng đầu lên, giọng như ống bễ bị rò rỉ: “Buổi sáng bán một tệ hai một cân, bây giờ tám hào.”

Tám hào? Hạ La cảm thấy ngạc nhiên. Khoai lang rẻ vậy sao? Cô hầu như chẳng mua rau củ bao giờ, thỉnh thoảng đến siêu thị lớn mua đồ, cũng chẳng để ý đến giá cả, bình thường toàn mua sắm online.

“Những cái này cháu lấy hết, bác tính xem bao nhiêu tiền?”

Ông lão nghe thấy là khách mua lớn, nhe răng cười, vội vàng lấy cân ra cân, híp mắt nhìn nửa ngày mới thấy vạch: “Hai mươi ba cân hơn một chút, tính hai mươi ba cân nhé, mười tám tệ bốn.”

Hạ La đưa tờ hai mươi tệ trong túi ra: “Không cần thối lại đâu.”

Ông lão nhận tiền, ông chắp tay, liên tục cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn, từ sáng sớm tôi đã ra chợ, hơn năm mươi kí vẫn chưa bán hết, bây giờ cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.”

Hạ La khẽ vẫy tay: “Không cần cảm ơn đâu.”

Ông lão gom tấm bạt nhựa dưới đất đặt lên xe, khó nhọc kéo chiếc xe đi, biến mất trong bóng tối cuối con phố nhỏ.

Nghĩ đến việc ông phải tự mình kéo hơn trăm cân khoai lang ra chợ bán, Hạ La thấy cay cay nơi sống mũi.

Giang Sinh xách túi khoai lang lên: “Cô mua nhiều thế này, định xử lý thế nào?”

Hạ La hít hít mũi, liếc nhìn các khớp ngón tay đã trắng bệch của anh vì xách nặng: “Vứt đi thôi, tôi cầm cũng chẳng để làm gì, anh xách cũng nặng.”

Giang Sinh nhìn cô một cách thâm ý: “Đã định vứt thì sao lại mua?”

“Không mua thì trực tiếp đưa tiền cho ông ấy à? Ông ấy đâu phải ăn xin.”

“Nhưng cứ vứt đi thế này cũng phí quá.”

“Vậy làm sao? Chẳng lẽ trên xe anh có nồi để nấu khoai lang?”

“Cái đó thì không có.” Giang Sinh nhìn quanh một vòng, không xa có một quầy bán chè khoai môn: “Tôi đi hỏi xem dì ấy có cần không.”

Hạ La nhìn theo hướng ánh mắt anh, bừng tỉnh. Bán chè khoai môn, chắc sẽ dùng được khoai lang.

Giang Sinh tiến lên giải thích tình hình, đặt túi khoai lang lên xe ba bánh của dì chủ quầy, dì ấy cũng không tiện nhận không, múc cho anh hai bát chè đầy ắp.

Hai người bắt đầu đi về.

Nhớ đến chuyện cũ, Hạ La hơi im lặng, chỉ lặng lẽ bước đi. Giang Sinh nhận ra sự thay đổi tâm trạng của cô, cũng không lên tiếng, yên lặng đi cùng cô.

Con đường về khác hẳn với chợ đêm, hầu hết cửa hàng đều đóng cửa, trên đường cũng không có nhiều người, ánh trăng lạnh lẽo kéo dài bóng hai người trên mặt đất.

Im lặng suốt đường về đến bãi đỗ xe, bên cạnh là khách sạn nơi cô ở. Hạ La đột nhiên hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Giang Sinh móc điện thoại ra xem: “Gần 10 giờ rồi.”

“Mới có 10 giờ…” Hạ La lẩm bẩm.

Giang Sinh nghe giọng điệu của cô như chê sớm: “Sao vậy, không muốn về à?”

Hạ La lắc đầu: “Về ngoài ngủ ra còn làm được gì. Bây giờ tôi cũng không ngủ được.”

“Vậy hay là ở ngoài thêm chút nữa, ăn nốt dưa hấu rồi tính, còn hai bát chè nữa.”

“Ở đâu? Bãi đỗ xe tối om om, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.”

“Sao lại không có?” Giang Sinh dùng cằm chỉ về phía trước lề đường: “Tôi thấy ngồi đó cũng được đấy.”

Hạ La nhìn theo ánh mắt anh: “…”

Chưa kịp đưa ra đánh giá thì Giang Sinh đã xách đồ đi qua, ngồi phịch xuống đất, rồi lấy giấy ăn mua ở siêu thị ra, rút mấy tờ ghép lại trải xuống đất: “Lại đây nhanh.”

Hạ La đấu tranh một lúc, đành cắn răng đi qua ngồi xuống.

Giang Sinh chân dài, vô tư duỗi thẳng ra, hai tay chống phía sau, ngửa đầu nhìn trời: “Tháng sau là Trung thu rồi, cô xem trăng tròn thế kia.”

Hạ La ngẩng đầu nhìn trời, trăng có vẻ to hơn và tròn hơn bình thường. Cô nhớ đến những câu chuyện ông ngoại từng kể cho cô nghe, Hằng Nga, cây quế, thỏ ngọc.

“Ông lão bán khoai lang đó…” Cô đột nhiên nói, rồi ngừng lại: “Hơi giống ông ngoại của tôi, nên tôi mới đi mua, không hoàn toàn là vì thương hại ông ấy.”

Giang Sinh cúi đầu, nghiêng mặt nhìn cô. Im lặng một lúc, anh hỏi: “Mất khi nào vậy?”

Hạ La không ngạc nhiên khi anh đoán ra điều này, nếu trên đời còn có người để cô vương vấn, cô cũng đã không đi đến đường cùng.

“Khi tôi bảy tuổi, ung thư gan.”

“Ông ấy chắc rất thương cô.”

Hạ La cười cười: “Còn phải nói, đúng là cưng chiều quá mức. Ông có ba đứa cháu trai, chỉ có mình tôi là cháu gái, nên được cưng lên tận trời. Lúc đó ông là chủ gia đình, tôi là số một trong nhà, không coi ai ra gì, chẳng ai quản được tôi.”

“Ông cưng chiều cô thế nào?”

“Ông thường dậy từ năm giờ sáng để làm bữa sáng cho tôi, hấp bánh bao nấu cháo làm bánh, ngày nào cũng khác nhau. Chỉ cần tôi xin tiền tiêu vặt, không quan trọng xin bao nhiêu ông đều cho, các anh họ tôi không có đãi ngộ này đâu. Có khi tôi không muốn đi học, cứ ở nhà làm nũng, lăn lộn dưới đất, ông chẳng biết làm sao, đành giúp tôi xin nghỉ ốm.”

“Thế thì đúng là cưng chiều thật. Cô trốn học kiểu này, ở nhà tôi là ăn đòn roi rồi.”

Hạ La cười cười, rồi khẽ thở dài: “Tiếc là ông đi sớm quá, tôi cũng không ở với ông được lâu.”

Dưới ánh trăng, gương mặt nghiêng của cô trông rất cô đơn, Giang Sinh gãi gãi đầu, anh quen sống thô kệch, không biết an ủi người khác thế nào: “Sinh lão bệnh tử, ai cũng không cản được, cô cũng đừng quá buồn. Hơn nữa linh hồn ông ngoại cô trên trời, chắc cũng không muốn thấy cô không muốn sống nữa.”

Hạ La im lặng hồi lâu: “Tôi biết, nếu ông còn sống, chắc chắn không muốn thấy tôi như thế này. Chỉ là việc sống tiếp, đôi khi, còn khó hơn cả cái chết.”