Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1: Hôn lễ thế kỷ xa hoa



Thành phố S.

Trời trong nắng ấm, bầu trời xanh thẩm không một áng mây, tại thành phố S đang diễn ra hôn lễ của Đường Bạch Dạ, người được mệnh danh người đàn ông độc thân hoàng kim, và nữ diễn viên quốc tế nổi tiếng Lâm Tình.

Thảm đỏ, hoa tươi, lễ đường được bày trí một cách xa hoa, đây cũng chính là hôn lễ biết bao nhiêu người mơ ước tới.

Với sự góp mặt của những danh nhân nổi tiếng, hay những ngôi sao đương thời nổi bật nhất hiện nay, mọi người đều phô trương thanh thế của mình.

Cô đâu mặc một bộ váy sarê cưới màu trắng, được nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới Milan thiết kế, càng tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của cô, chỉ có thể dùng bốn từ ' khuynh quốc khuynh thành ' để miêu tả về cô ngay thời điểm này.

Chú rễ mang đậm khí chất biếng nhác, dung mạo bức người, vừa hoa lệ lại thập phần yêu mị, vầng trán mang theo một cổ mị hoặc khiến người khác không thể bỏ qua, từng động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong thái cao sang tao nhã, nhưng cố tình những động tác ấy lại càng khiến người xem không cách nào rời mắt.

Cha sứ hỏi : "Chú rể Đường Bạch Dạ tiên sinh, anh có nguyện ý lấy Lâm Tình tiểu thư làm vợ, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn hứa vĩnh viễn không chia lìa hay không?"

Đường Bạch Dạ môi mỏng gợi lên một chút, cười tà mị, nụ cười của anh vừa đa tình lại lộ ra vài phần vô tình.

Hồi lâu vẫn không nghe thấy được đáp án.

Mục Sư kinh ngạc, hỏi lại thêm một lần nữa, Lâm Tình kinh ngạc nhìn Đường Bạch Dạ, cô không hiểu, một Đường Bạch Dạ cưng chiều cô như thế, vậy anh vì cái gì phải do dự?

Ngay khi mọi người kinh ngạc ngở ngàng thì Đường Bạch Dạ lên tiếng, "Tôi nguyện ý!"

Lâm Tình khẽ thở ra tâm tình nặng nề thoáng buông lỏng, tất cả mọi người cũng đồng loạt thở ra một hơi.

Cha sứ lại hỏi : " Cô dâu Lâm Tình tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho Đường Bạch Dạ tiên sinh, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn hứa vĩnh viễn không chia lìa hay không?"

Phanh một tiếng thật lớn, cánh cửa lớn của giáo đường bị người một cước đá văng.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, khung cảnh càng thêm mộng ảo.

Một bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện trước cửa giáo đường, một đầu tóc dài được cột cao thành kiểu tóc đuôi ngựa, khuôn mặt được che chắn dưới chiếc mặt nạ màu vàng.

Bộ quần áo dạ hành bó sát người, nhìn cô có chút ngổ ngược, mỏng manh yếu đuối.

Nhìn cô giống như mới bước ra từ trong chiến trường khốc liệt.

Hiện trường bỗng chốc rối loạn, mọi người tụm lại, ghé tai bàn luận.

Ai vậy?

Khóe môi cô giương lên một nụ cười lãnh khốc, đột nhiên, cổ tay cô vừa chuyển, một khẩu súng lục liền xuất hiện trên tay, thẳng tắp nhắm thẳng về phía cô đâu Lâm Tình.

Nhắm chuẩn, bóp cò.

Viên đạn giống như tên rời khỏi dây cung, xuyên thẳng vào tim cô dâu.

Thủ pháp rất nhanh, sạch sẽ, lưu loát.

Máu tươi từ ngực Lâm Tình không ngừng chảy ra, đẹp giống như những đóa hoa mạn đà la, loài hoa của tử vong.

Hiện trường đại loạn, mọi người không ngừng thét chói tai.

Tay phải cô khẽ đặt trên môi, đột nhiên mỉm cười, còn tặng kèm thêm cho Đường Bạch Dạ một nụ hôn gió, sau đó xoay người, lưu loát rời đi, không để lại một chút dấu vết.

Đường Bạch Dạ tựa tiếu phi tiếu ôm lấy khóe môi mình, nụ cười càng quái lạ, nhưng đôi mắt lạnh băng, không nhiễm một chút ý cười.

Đường Bạch Dạ thong thả bước chân ra khỏi giáo đường.

Bộ comlpe màu trắng dính một chút máu tươi, giống như phần mộ màu trắng được điểm lên những đóa hoa màu đỏ bắt mắt.

Anh là đứa con cưng của trời, gương mặt hoa lệ, đẹp đẻ vô song, hé ra dung mạo đẹp tựa như một bức tranh được một họa sỉ tài ba vẽ ra, thật mê người.

Người ngoài không ai xa lạ với danh tiếng Đường đại thiếu gia.

Thủ đoạn mạnh mẽ, quyết đoán, đẹp đẽ.

Anh là một người đàn ông vừa có thể bưng rượu đỏ chậm rãi nhấm nháp, vừa không một chút lưu tình nào đuổi tận giết tuyệt đối phương.

Lãnh khốc, thị huyết, đẹp đẻ, mị hoặc cùng gom vào chung một chổ.

Hôm nay chính là hôn lễ của anh, đảo mắt liền biến thành tang lễ.

Nhóm người bên giới truyền thông chen chúc tiếp cận anh để được phỏng vấn.

"Đường đại thiếu gia, Lâm tiểu thư thật sự bị bắn chết sao?"

"Đường đại thiếu gia, anh có thể cho chúng tôi được biết, ai là người đã giết Lâm tiểu thư hay không?"

"Có phải là có kẻ muốn trả thù anh không, Đường đại thiếu gia, anh có biết chuyện này là do ai làm sao?"

... .....

Bảo vệ một đường hộ tống, ngăn lại thế công mãnh liệt của giới truyền thông.

Đột nhiên Đường Bạch Dạ dừng bước, những ống kính, máy ghi âm đều tập trung về phía anh, chờ nghe đáp án, dưới ánh mặt trời, Đường Bạch Dạ đẹp như một bức tượng điêu khắc đẹp đẽ, hoa lệ đến mức khiến người ta tự ti không dám nhìn thẳng vào anh.

"Cút!" Chợt, Đường Bạch Dạ khẽ phun ra một tiếng.

Một tiếng duy nhất, không lớn, cũng không có vẻ tức giận, lại giống như một cơn gió lạnh thổi qua, nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống, mỗi người đều cảm thấy một trận ác hàn, giống như có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ họng, không thể hô hấp.
— QUẢNG CÁO —