""Con nói cái gì ngốc vậy, Đường gia có thể hòa thuận như hôm nay đều là công lao của con, dì(k phải mẹ ruột ĐBD) cũng không biết tặng con cái gì cho nên tặng con một bộ trang sức, con kết hôn, Đường gia cũng không tặng cho con thứ gì."
"Thứ nhất, Đường Bạch Dạ cũng có thể cho con, lão gia cũng cho, mẹ cũng không cần dệt hoa trên gấm, thứ hai, con là người một nhà kỳ thực không cần khách khí như thế. Về sau dì cảm thấy không ổn con dâu mới cũng phải có quà gặp mặt, bộ trang sức này coi như là quà gặp mặt dì đưa cho con."
Hạ Thần Hi khó xử nói, "A dì, này..."
"Nhận lấy đi." Đường phu nhân ôn hòa cười nói.
Hạ Thần Hi không thể chối từ, nhận lễ vật cảm ơn Đường phu nhân.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng Đường phu nhân muốn tới đối diện đi nhìn kim sức(trang sưc), Hạ Thần Hi cùng đi, đối diện không có chỗ dừng xe nên ngừng xe ở chỗ này, lúc các cô đang chờ đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên có một chiếc xe buýt nhỏ xông lại.
Vừa nhanh lại mạnh, Hạ Thần Hi cảm giác nhạy bén, đột nhiên ôm Đường phu nhân tránh thoát, vừa mới đứng yên ổn, xe liền xông qua trước mặt, vốn tưởng rằng như thế thì thôi, ai biết, Hạ Thần Hi nhìn thấy cửa sổ thủy tinh có họng súng đen chìa ra.
Cô thất kinh, đột nhiên đẩy ra Đường phu nhân, hai người tả hữu(trái phải) tránh né.
Đạn xuyên qua thủy tinh, cũng không phải là bắn về phía Hạ Thần Hi, mà là bắn về phía Hạ Thần Hi ngã sấp xuống, Hạ Thần Hi tính góc độ cùng tốc độ của viên đạn, Hạ Thần Hi nhìn phương hướng đạn bắn tới phát hiện không đúng, thân thể liền xoay lại vừa ngã ra bên ngoài, đạn phớt qua chân không bị thương nặng.
Tốc độ xe nhanh như vậy, chỉ kịp bắn một phát súng.
Nếu không phải có Đường phu nhân bên cạnh Hạ Thần Hi tuyệt đối có thể tránh thoát một phát súng này.
Cô vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Đường phu nhân, túi của cô rơi ở một bên, Hạ Thần Hi không kịp nhặt, nâng Đường phu nhân dậy nhẹ giọng hỏi, "A dì, dì thế nào, bị thương làm sao?"
"Không có việc gì, đau thắt lưng." Hạ Thần Hi đẩy quá mạnh, Đường phu nhân bị trật eo, may mắn không bị thương nặng.
"A dì..."
"Không có việc gì, không có việc gì, đừng lo lắng." Hạ Thần Hi nâng bà dậy, cầm lấy túi không đi cửa hàng kim sức nữa. Cô mang Đường phu nhân đi bệnh viện kiểm tra, chụp phim, Đường phu nhân chỉ là bị trật eo cũng không có ý muốn đi.
Hạ Thần Hi kiên trì muốn kiểm tra, miễn cho có vết thương gì không biết.
May mắn, chụp phim không có gì trở ngại lớn chỉ là bị trật eo, lúc xuất viện Đường phu nhân kinh hô, "Thần Hi, chân của con?"
Hạ Thần Hi cúi đầu vừa nhìn, hôm nay cô mặc quần, đạn xẹt qua quần, chân có một đường vết máu, Hạ Thần Hi cười, "A di, không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao cả."
"Không được, chúng ta quay lại đăng ký kiểm tra lại."
"A dì, trời đã tối, cha cùng Bạch Dạ cũng sắp về nhà, chúng ta cũng không muốn phiền toái, chỉ là vết thương nhỏ con không để ý, cũng không đau." Cô đã sớm chú ý tới vết thương của mình, đối với những người phụ nữ khác khả năng đã sớm nước mắt lưng tròng, cô cũng không để ý.
Lên xe, Đường phu nhân còn vẫn đau lòng, "Thần Hi, chính con không đau lòng chính mình, ai sẽ đau lòng con?"
A dì, thực sự không quan trọng." Hạ Thần Hi nói, "Con quay về thoa thuốc thì không sao rồi."
"Phụ nữ không thể qua loa như thế, con chảy không ít máu nên để bác sĩ băng bó cho con, phụ nữ là rất tự phụ, nếu như con đều không để ý những vết thương này, đàn ông sao có thể đau lòng?"
"Chỉ có chính con đau lòng chính mình, người khác mới sẽ đau lòng con, dù cho con cảm thấy không sao cả, cũng muốn có bộ dáng của phụ nữ như vậy mới được người thích."