Hạ Thanh ngăn Cố Thất Thất lại, "Ước a, các anh nói thật đúng, chúng tôi luôn thích làm loại xiếc này, tiền mặt ai không thích, tôi nói Long Tứ, lần sau lại để tôi thấy anh đến trộm bức họa kia, tôi liền một phát bắn chết anh, sớm biết miệng của anh nhiều chuyện như vậy, tôi ngày hôm trước nên xử anh."
Mục Vân Sinh kinh ngạc nhìn Long Tứ.
An Tiêu Dao a một tiếng, "Long Tứ, cậu đi trộm tranh còn gặp gỡ các cô ấy? Còn thuận tiện trò chuyện ra tin tức nóng hổi như thế, sao không nói với bọn tôi?"
"Đúng vậy, các người giao tình lúc nào tốt đến loại trình độ này?" Lục Trăn thì thào tự nói.
Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói, "Thì ra không trộm được bức họa là bởi vì còn có người cảm thấy hứng thú đối bức họa này?"
Long Tứ giận, "Hạ Thanh cô câm miệng cho tôi, tin tức này là tự cô nói cho tôi nghe, đừng vu cáo tôi bịa đặt, còn nữa, bức họa này là lão tử đấu giá bảy trăm vạn mới có được, các người trộm đi, đây là tranh của tôi, cô trộm đi còn không cho phép tôi trộm trở về."
Hạ Thanh buông tay, cười đến quyến rũ xinh đẹp, "Thật không có ý tứ, tranh này là bất chính, chỉ trách anh xui xẻo, mua đúng bức tranh do trộm mà có, tôi nhận mệnh lệnh, đương nhiên muốn đem tranh bị mất trở về, Nolan thiếu tá chỉ cần kết quả, không muốn xem quá trình, lại không cần cảnh lực giúp, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp của chúng tôi để giải quyết."
Mọi người, "..."
An Tiêu Dao đồng tình nhìn Long Tứ, Mục Vân Sinh nói, "Long Tứ, nhớ đổi một bộ họa khác tặng tôi."
Long Tứ cắn răng, trừng mắt Hạ Thanh.
Hạ Thanh nói xong cô lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Trên lầu Đường Thành Nam lo lắng lo lắng ngẫm nghĩ, bọn họ có thể lại đánh nhau hay không?
Lục Trăn cười, "Vì sao mỗi lần chúng ta đều phải đàm luận mấy vấn đề này?"
Hạ Thanh nói, "Chờ ngày nào đó anh cùng thiếu tá không còn một chút quan hệ, chúng ta cũng sẽ không đàm luận mấy vấn đề hiện tại này, trên đường nhìn thấy các người tôi cũng có thể một phát bắn chết các người, chỉ là hiện tại thật không minh bạch, nói không chừng sẽ vì trở thành thông gia, nói vài câu nói liên lạc cảm tình miễn làm tổn thương hòa khí, để sau này nói sính lễ cùng đồ cưới thì không tốt lắm."
Mọi người, "..."
Hạ Thanh tiêu sái lên lầu, "Tôi đi nhìn cô dâu đây."
An Tiêu Dao vuốt cằm nói, "Tôi thích cô gái này, đã muốn làm thông gia, ai xung phong cưới cô ta đi, liền triệt để được một điểm (ý là bớt một mối họa)."
Hạ bảo bối trợn tròn mắt, "A, trừ tôi, mọi người đều có thể đem dì nhỏ bắt a, dì là cô gái rất tốt, cũng giống như mẹ tôi, có dì nhỏ như hổ thêm cánh a, các anh không phải đều là chưa kết hôn sao? Cơ hội tốt như vậy, các quý ông, chẳng lẽ muốn bỏ qua sao?"
Mục Vân Sinh nói, "Tôi bỏ qua."
An Tiêu Dao nói, "Tôi bỏ qua."
Lục Trăn vừa muốn nói chuyện, Hạ bảo bối cười híp mắt nói, "Anh không cần phát ngôn, chúng tôi đều biết anh sẽ bỏ qua."
Lục Trăn than buông tay, Long Tứ vừa muốn nói chuyện, Mục Vân Sinh cùng An Tiêu Dao đều chỉ vào anh, "Này có một người tình nguyện, theo đuổi Hạ Thanh đi."
Long Tứ giận, "Cút, đây không phải là mẫu của lão tử."
An Tiêu Dao hỏi, "Vậy cậu muốn cái dạng gì?"
Mục Vân Sinh nói, "Cố Thất Thất?"
"Cút, đừng cho là tôi thần kinh."
Hạ bảo bối tò mò hỏi An Tiêu Dao, "Vân Sinh cùng Lục Trăn không cần ghép thành đôi, tôi hiểu, Tiêu Dao anh vì sao bỏ qua?"
"Tôi có người nhìn trúng."
"Ai?"
"Tạm thời không biết cô ấy ở đâu."
"Đây mà gọi là đáp án?"
Lục Trăn nói, "Nói đơn giản, cậu ta còn đang chờ duyên phận của mình, hai người kia không phải mẫu cậu ấy thích."
Hạ bảo bối mếu máo, "Tôi tin, không có người nào là vừa gặp đã yêu, nói không chừng nhìn nhìn liền nhìn trúng ý."