Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1096: Thấy người yêu cũ trong hôn lễ 6



"Không có việc gì, tôi ra ngoài ngắm cảnh chút, không ngờ gặp cô ở đây." Trầm Lộ Lộ tươi cười nói, "Hôm nay hôn lễ rất hoàn mỹ, Đường tổng cùng Hạ tiểu thư là duyên trời tác hợp, rất xứng đôi."

"Đúng vậy." Tiết Giai Vân đứng dậy, "Tôi quay vào đây, một mình cô cứ từ từ thưởng thức phong cảnh đi."

Trầm Lộ Lộ đột nhiên lên tiếng, "Tiết tiểu thư, tôi có vài lời muốn nói với cô, cô có tiện dành chút thời gian không?"

"Chúng ta không có gì để nói cả."

"Ai nói giữa chúng ta không có gì để nói, chúng ta dù sao cũng yêu cùng một người đàn ông."

Tiết Giai Vân xoay người, nheo mắt lại, trầm mặc nhìn Trầm Lộ Lộ, "Tôi cùng Lâm Nhiên đã chia tay, cô cũng đã được ở bên cạnh anh ấy, cô còn có cái gì muốn nói, cô đi tìm Lâm Nhiên, đừng tìm tôi."

Cô thấy chuyện như này thật là phiền phức.

Trầm Lộ Lộ nhàn nhạt nói, "Tiết tiểu thư, tôi biết, trong lòng cô oán trách tôi..."

"Thẩm tiểu thư, cô cũng không phải tôi, làm sao biết tôi oán cô?" Tiết Giai Vân buồn cười hỏi lại, "Tôi cũng không oán hận cô, cô xuất hiện đích thực là nguyên nhân khiến tôi với Lâm Nhiên chia tay, nhưng quyết định là ở anh ấy, tôi tôn trọng anh ấy, anh ấy nghĩ chọn ai, là ý nguyện của anh ấy, tôi cũng sẽ không oán trách."

Trầm Lộ Lộ mặt biến sắc, Tiết Giai Vân nói, cô nghe thành châm chọc, dường như Tiết Giai Vân châm chọc cô chết không buông, Trầm Lộ Lộ thần sắc lập tức trở nên rất khó coi, cô cười nói, "Tiết tiểu thư, cô không trách cứ tôi sao?"

"Không có." Tiết Giai Vân nhàn nhạt nói.

Trầm Lộ Lộ khổ cười nói, "Tôi biết, cô đang trách tôi, tôi cũng muốn buông xuống đoạn cảm tình này, nhưng tôi thực sự không có biện pháp buông, Tiết tiểu thư, xin cô, giao Lâm Nhiên lại cho tôi. Nếu không, tôi cùng đứa nhỏ thực sự không biết nên sống thế nào."

Tiết Giai Vân nhíu mày, Trầm Lộ Lộ nhắc tới đứa nhỏ, tựa như một cây đao, đâm vào trái tim cô.

"Anh ấy là người, không phải hàng hóa, anh ấy có sự lựa chọn của mình." Tiết Giai Vân thần sắc lạnh lùng nói, "Trả anh ấy lại cho cô hay không cũng không có ý nghĩa, không bằng cô nên suy nghĩ xem làm thế nào để vãn hồi đoạn tình cảm này."

"Cô..."

"Nếu cô thực sự yêu anh ấy, vậy đối với anh ấy tốt một chút."

"Tôi đương nhiên yêu anh ấy." Trầm Lộ Lộ nói, "Tôi vẫn luôn yêu anh ấy, không ai yêu anh ấy như tôi."

Tiết Giai Vân cười lạnh, "Thứ cho tôi nói thẳng, Trầm tiểu thư, nếu là tôi yêu một người, tôi nhất định sẽ không rời bỏ anh ấy, lại càng không thể lại bỏ đi mấy năm sau lại trở về, còn có thể thẳng thắn nói luôn yêu người đấy."

Trầm Lộ Lộ nhịn không được vì mình cãi lại, "Tôi năm đó rời đi vì thấy mình không xứng với anh ấy, tôi nghĩ phải cố gắng hết sức để xứng đáng trở thành người phụ nữ của Lâm Nhiên."

Bằng không, cô chịu không nổi người khác lời ra tiếng vào, cũng chịu không nổi mẹ của Lâm Nhiên nhìn mình khinh thường. Cô cảm thấy do chính mình xuất thân thấp hèn nên mới bị người khác xem thường, mẹ Lâm Nhiên vì thế mới có thể không thích cô.

Tiết Giai Vân nhìn cô, cười lạnh phản bác, "Cô biết không, ngay từ đầu đã cảm thấy không xứng thì cả đời cũng sẽ không xứng với anh ấy."

Nếu có một người đàn ông, cô thích người đó, anh ấy lại nói cô không xứng, cô sẽ không thích anh ấy nữa, vì người đàn ông này, vĩnh viễn cũng không xứng, cũng không phải là cô vì sắc hay vì tiền mới xứng đôi.

Đây là một loại yêu chân chính, không phải vấn đề xứng đôi hay không, mà là cùng nhau đồng cam cộng khổ, có thể chính mình không đủ ưu tú nên chính mình phải nỗ lực để theo đuổi người đó.

Nhưng theo đuổi rồi, có khi lại phải chia tay người đó.

Tiết Giai Vân cũng không phải là sinh ra trong gia đình nghèo khó...