"Bảo bối, cậu đến tuổi uống rượu sao?". Mục Vân Sinh nói, "Uống rượu loạn."
Hạ bảo bối nói, "Khả nhạc."
Mọi người cười to.
Hạ bảo bối cùng bọn họ hàn huyên mấy câu, lại chạy đến bên người Đường lão, tiếp tục làm tiểu sủng vật, tiểu khổng tước của Đường lão.
Không có tân lang cùng tân nương, còn lại phù rể cùng phù dâu, đề tài cũng rất nhiều, Tiết Giai Vân trái lại ngoài ý muốn trầm mặc, nếu là ánh mắt tình địch, vẫn nhìn cô, cô nghĩ, ai cũng sẽ không có tâm tình tốt.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt kết thúc, đã là buổi tối, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đêm tân hôn là ở nhà cũ Đường gia, đây là kết quả bọn họ nhất trí thương lượng, bọn họ ở khách sạn cũng không thoải mái.
Không như đem phòng cưới đặt ở nhà, cũng tiện nghi hơn. Bọn họ khi về đến nhà, trong nhà chỉ có bọn họ, coi như là thế giới hai người, Đường Bạch Dạ lên xe cũng rất có tinh thần, một chút dấu hiệu uống rượu cũng không có.
"Gian lận?"
Đường Bạch Dạ kêu rên một tiếng, "Nếu như không làm tệ, anh hôm nay nhất định trúng độc cồn mà chết."
Lục Trăn có thể uống rất nhiều, người bình thường đều uống không lại anh ta, gian lận cũng uống không lại anh ta, dù sao đêm tân hôn, anh là khẳng định một mình trông phòng, chỉ có thể ôm lão bà thân thân, mọi người đáng thương anh, cũng không để ý anh gian lận.
Vân Dật vừa nãy cũng không vạch trần anh.
Uống đảo Mục Vân Sinh, anh không hề có áp lực, chỉ là uống đảo Lục Trăn, cơ bản không có khả năng, nghe nói, người này uống rượu cho tới bây giờ không có say, anh còn là sớm phải nghỉ ngơi, miễn cho xấu mặt, uống say gì gì đó, quá khó tiếp thu rồi.
"Kết hôn thật mệt, không phải người kết." Đường Bạch Dạ nằm ngã người ở trên giường cưới, mệt tê liệt, chỉ là ứng phó những người này, anh liền mệt muốn gục xuống, trên giường cưới, tất cả đều là cánh hoa hoa hồng, anh té xuống, cánh hoa bay tán loạn, trái lại mỹ lệ.
Ga giường đỏ sẫm, thoạt nhìn đặc biệt vui mắt.
Hạ Thần Hi đến phòng tắm đi tháo trang sức, một mớ trang sức này, quá không thoải mái, tóc vẽ loạn quá nhiều, đều cứng ngắc rụng, Hạ Thần Hi tháo trang sức, thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, tóc quấn quýt một giờ mới gội được sạch sẽ.
Đường Bạch Dạ ở bên ngoài cười nói, "Lão bà, có muốn giúp hay không?"
"Miễn." Hạ Thần Hi cười nói, đột nhiên nhớ tới một việc, cô mặc áo choàng tắm ra, Đường Bạch Dạ vi nheo ánh mắt, hầu tiết lăn, lại nhịn không được đấm sàng, "Đừng quyến rũ anh."
Hạ Thần Hi trùm khăn tắm, vừa mới tắm rửa tốt, sắc mặt như đào, lộ ra hai cái chân dài trắng nõn thoạt nhìn đặc biệt có sức quyến rũ, hồng quả quả hấp dẫn, Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, tân nương mang thai thực sự là quá hố.
"Anh suy nghĩ nhiều quá." Hạ Thần Hi nói, "Em đang tìm lễ vật mà Giai Vân cho em, em tìm xem đã đánh rơi ở chỗ nào rồi."
Tiết Giai Vân đem lễ vật mang tới, là một hộp hình vuông, cô đã thông báo Hạ Thần Hi muốn ở trong phòng tắm nhìn, không cho phép để tân lang nhìn, Hạ Thần Hi nghĩ nghĩ, ôm hộp đến phòng tắm.
Đường Bạch Dạ dở khóc dở cười, "Giai Vân cho em cái lễ vật gì, thần bí như vậy?"
"Đợi lát nữa sẽ biết."
Hạ Thần Hi mở hộp, hoảng sợ.
Đường Bạch Dạ cởi áo khoác, thay đổi áo ngủ, vừa mới đổi tốt, Hạ Thần Hi liền đi ra, Đường Bạch Dạ mục trừng khẩu ngốc, Hạ Thần Hi một tay chống ở ngang hông, bày một pose (ý là tạo dáng), đặc biệt rất thẳng, mỹ lệ.
"Lão công, em mê người sao?"
Đường Bạch Dạ đích xác thấy rất mê li, rất tâm động, rất muốn đánh về phía đi một ngụm ăn hết cô, lại bị cách xưng hô của cô khiến cho cười tràng, đấm giường cười to, "Hạ Thần Hi, nhớ kỹ bảo trì, anh muốn mỗi ngày đều nghe được cái từ lão công này."