Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1145: Chết triền lạn đả thương không dậy nổi 1



Editor: Hạ Trần

"Đây không phải là sở trường của tôi a, Tiêu Dao ca ca." Hạ bảo bối đem tư liệu lấy tới, trời đất chứng giám, cậu tạm thời hẳn là xem không hiểu, để bé nhìn số hiệu còn không sai biệt lắm, vật này thì có chút thâm ảo.

"Không ai bảo cậu xem hiểu, chính là để cậu biết bao nhiêu tiền."

Hạ bảo bối, "..."

Thương tâm, bé còn tưởng rằng Tiêu Dao ca ca rất để mắt bé.

Ô ô ô...

Lục Trăn cười, nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi.

Hai mươi phút sau, Mục Vân Sinh cũng lên phi cơ, anh một người ngồi vào phía sau, hiển nhiên tâm tình không tốt, cả người lẫn vật chớ gần, tiểu bảo cùng tiểu bối đều khôn ngoan ở một bên, phi thường dịu ngoan, máy bay rất nhanh bay lên.

Hạ bảo bối nhìn cái nơi quen thuộc của mình, có chút thương cảm.

Lần này sau khi rời đi, không biết phải mất bao lâu, mới có thể trở lại cố thổ.

Cửu biệt a.

Ta nhất định sẽ trở lại.

Hạ bảo bối đi rồi, trong nhà đích xác quạnh quẽ rất nhiều, sắp quá trừ tịch, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi cũng không về tiểu biệt thự chính mình, ngay nhà cũ ở, bọn họ tính toán sau khi hưởng tuần trăng mật, lại về tiểu biệt thự sống.

Cuối tuần đến già trạch.

Hạ Thần Hi thừa dịp kết hôn, làm thủ tục nghỉ việc, cô gả cho Đường Bạch Dạ, dĩ nhiên là không tham gia làm việc ở PW, sau này muốn bận liền bận sự tình Đường thị, Đường Bạch Dạ cũng có ý cho cô quản toàn bộ công trình.

Đương nhiên, vấn đề này, anh và Đường lão nói qua, Đường lão không ý kiến.

Mặc dù Đường lão quan niệm truyền thống, cho rằng phụ nữ sẽ phải ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con, nhưng Hạ Thần Hi cũng không phải phụ nữ bình thường, cô là kiểu người như thế nào, Đường lão rất rõ, cũng không bắt buộc.

Cô có hứng thú vào Đường thị làm việc, Đường lão cũng hoan nghênh.

Chỉ bất quá, Hạ Thần Hi không thích quản lý, chuyện này Đường Bạch Dạ tính toán để sau trăng mật lại thảo luận.

Mắt thấy đến trừ tịch, Tiết Giai Vân thu thập đồ đạc của mình, tính toán về nhà qua năm, cô là người thành phố S, chỉ bất quá lão gia cũng không phải ở thành phố S, là một thôn trang nhỏ rất xa, cách thành phố S bốn tiếng đồng hồ đường xe.

Xem như là xa.

Ngồi đường sắt cao tốc, không tính rất xa, hai tiếng đồng hồ đã đến.

Chỉ là lại phải đổi xe, có hơi chút phiền phức.

Cha mẹ của cô đều ở thành phố S, năm nay cũng không về nhà qua năm, Tiết Giai Vân cùng Lâm Nhiên sự tình kéo kéo, cô tâm tình không tốt, tính toán về nhà qua năm, lão gia cô chỉ có gia gia, nãi nãi, đều là lão nhân gia.

Cô bình thường cuối tuần lúc rảnh rỗi sẽ trở về thăm bọn họ, năm rồi cũng đã trở lại năm.

Tiết Giai Vân mang hành lý ra cửa, mới vừa đi ra liền nhìn thấy Lâm Nhiên, đang dựa xe của anh, mặc một bộ quần áo vàng nhạt thoải mái, phong độ nhẹ nhàng, giống như một giai công tử, Tiết Giai Vân vô cùng ngoài ý muốn.

Vì sao anh lại ở chỗ này?

"Anh nghe Thần Hi nói, em phải về nhà qua năm." Lâm Nhiên nhàn nhạt nói, nghiêm túc nhìn Tiết Giai Vân.

Tiết Giai Vân nghiến răng nghiến lợi, Thần Hi, cậu cũng không đáng tin.

Vậy mà nói cho anh ta biết, cô chính là nghĩ một người thanh tĩnh thanh tĩnh, mới không muốn nói với anh ta.

Tính sai.

Ánh mắt Lâm Nhiên nặng nề nhìn cô, "Anh cho rằng sau một đêm dài nói chuyện, chúng ta đã đạt thành chung nhận thức, sẽ cho nhau một khoảng thời gian."

"Đó là anh cho rằng, không phải em nói." Tiết Giai Vân thần sắc lạnh lùng.

Nói một chút, chỉ là để giữa bọn họ, sẽ không đối chọi gay gắt như vậy.

Trong một đêm, làm cho cô quên mọi chuyện.

Sao có thể.

Thế nào quên?

Lâm Nhiên nói, "Giai Vân, cơ bản em cũng sẽ cùng anh chơi trò văn tự, anh thật..."

Thật không nghĩ tới, anh cho rằng, cô nguyện ý cho cô một cái cơ hội.

Tiết Giai Vân biến sắc, kỳ thực, cô về nhà qua năm....