Đồ vật trong phòng cũng không động, chính là trên cửa dán một tờ giấy, cảm tạ bọn họ, còn có nói lời từ biệt, còn có cửa còn có một xếp tiền, không tính ít, đối với bọn họ ăn gì đó mà nói, tính hơn.
Đường Bạch Dạ giơ giơ đô la trong tay lên, "Buôn bán lời một phen."
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, bọn họ đi, bọn họ liền dễ dàng.
Ngày hôm sau, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi quyết định đi đảo cư dân tản bộ, nhưng mà, ngay bọn họ ở trên bờ cát bước chậm, đột nhiên nhìn thấy bốn chiếc du thuyền rít gào mà đến, mặt trên tất cả đều là người cầm vũ khí.
Hạ Thần Hi mi tâm trầm xuống, đây là có chuyện gì?
Chỗ ngồi này là đảo hòa bình, trên cơ bản không có gì phân tranh, bọn họ tò mò nhìn các nam nhân lên bờ, có chừng hơn năm mươi người, gần nhìn mới biết, tất cả đều là hải tặc, người trên bờ cát sợ, nhao nhao đào tẩu.
Bọn hải đạo họng súng đi lên, như súng máy bắn phá, tiếng súng ở trên mặt biển truyền ra, các nam nhân đột nhiên chạy ra, cấp tốc đem người làm thành một đoàn, ngăn trở đoàn người chạy trốn, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi ở trong bảo vệ.
Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ liếc mắt nhìn nhau, Đường Bạch Dạ dắt tay Hạ Thần Hi, hai người cũng ẩn giấu ở trong đám người, cúi đầu, làm tối không thấy được, Đường Bạch Dạ ở một mảnh hỗn loạn nguyền rủa.
"Lão tử trăng mật thật con mẹ nó bị gài bẫy.”
Trong lòng Hạ Thần Hi cũng lặng yên rít gào, chẳng lẽ là một mình anh trăng mật sao?
Cô cũng cảm thấy quá thiệt thòi có hay không!!!
Không biết là ai, xông tới phía Hạ Thần Hi, nữ nhân kia quá hoang mang, cô thấy một khe hở muốn chạy, đụng vào Hạ Thần Hi, một nam nhân nổi giận, họng súng đối với nữ nhân muốn chạy trốn, một phát bắn trúng trái tim của cô.
Nữ nhân nhào vào trên bờ cát, máu để lại đầy đất.
Có một nam nhân cũng muốn chạy, kết quả cũng như vậy.
Những người này giết người không chớp mắt.
Đường Bạch Dạ chợt mắng một tiếng, một nam nhân đi tới, đá đá thi thể, xác định cô đã chết, hắn lại đi đi trở về, thuận tay nắm Hạ Thần Hi lên, Đường Bạch Dạ giận dữ, định nắm lạy tay lại bị Hạ Thần Hi ngăn cản.
Nhân gia nhiều họng súng như vậy, động thủ nhất định là một con đường chết. Hắn ôm Hạ Thần Hi không buông ra.
"Thả lão bà của tôi."
Nam nhân kia nhân nắm Hạ Thần Hi lên đẩy về phía trước, Đường Bạch Dạ sợ làm bị thương cô, ngăn cản hướng eo Hạ Thần Hi, hai người ngã ở trên bờ cát, Hạ Thần Hi ngã ở trên người anh, Đường Bạch Dạ nhìn nam nhan kia hung thần ác sát.
Ngươi chết chắc rồi.
Ngươi chờ!
Nam nhân kia nắm bọn họ lên, "Đi, đi mau."
Mặt khác một nhóm người cũng bị bọn họ bắt lại, đoàn người có người kêu lên, trực tiếp bị nam nhân thô bạo đánh ngất xỉu, vứt xuống trên thuyền, bọn họ động tác thô bạo, nhưng rất nhất trí, xem ra trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, mặt khác một nhóm người đến đảo nhỏ không biết làm cái gì, Hạ Thần Hi Đường Bạch Dạ cùng trên bờ cát bị người đẩy tới trên một chiếc du thuyền.
Có người canh bọn họ, trong tay cầm súng.
Hạ Thần Hi đột nhiên hối hận thói quen hiện tại, trước đây cô mặc kệ đi chỗ nào, trên người cũng có một cây súng, bây giờ, cô có thói quen, sẽ không mang vũ khí, Đường Bạch Dạ che chở Hạ Thần Hi, nhẹ giọng nói, "Thoải mái, chúng ta sẽ không có chuyện gì."
Hạ Thần Hi gật đầu, đúng vậy, bọn họ sẽ không có chuyện gì.
Cô không cho phép có người thương tổn anh, thương tổn bảo bối trong bụng của cô.
Đám người kia giống như quân đội, nghiêm chỉnh huấn luyện, Hạ Thần Hi biết, bọn họ là hải tặc, lại là hải tặc sát nhân cướp đoạt, vô cùng hung ác, nhìn ánh mắt của bọn họ liền biết, bọn họ có bao nhiêu độc ác.
Đường Bạch Dạ nheo mắt lại nhìn bọn họ, rất nhanh liền phán đoán ai là thống lĩnh