Nhị thiếu lần đầu tiên trong đời cảm thấy, anh hùng mà không cứu mỹ nhân thì anh không phải a.
Anh quyết đoán bò tường, trèo lên lầu hai.
Trình Lam chính mình thử vận khí, không ngờ anh ta thực sự đến, lúc đó rất cảm động nước mắt tuôn rơi lã chã.
Mặc dù tên này không học vấn không nghề nghiệp, thoạt nhìn chính là một nhị thế tổ, thế nhưng, người ta tốt xấu gì cũng vì cô mà đến rồi a.
Phía dưới có cảnh sát vũ trang, anh cũng lên đây.
Trình Lam cảm động, đương nhiên, cô không thấy thương nhị thiếu.
Đường Thành Nam kéo cô đi, đương nhiên, bi kịch xảy ra, phó thư ký tới, vừa vặn đụng mặt, ông đương nhiên thừa biết nhị thế tổ Đường gia, cũng không dám cho cảnh sát vũ trang nổ súng, dọc theo con đường này diễn phim bom tấn của Mỹ.
Một đường truy(đuổi theo) a, truy a.
Đường Thành Nam trốn cũng không thể trốn, anh không trốn, trực tiếp về nhà, kéo Trình Lam cùng Đường lão nói.
"Cha, có người muốn tới cướp lão bà của con."
Đường lão vốn cho là Đường Thành Nam thật đúng là bị người truy, còn muốn ra mặt thay con trai giải quyết, nghe chuyện xong, đối phương lại là phó thư ký, ông liền nổi giận, kết quả Thành Nam sống chết cũng không giao người ra.
Ngày hôm sau, Đường Bạch Dạ trở lại, một hồi đến chính là gà bay chó sủa.
Bị buộc đồng ý gả cho Đường Thành Nam, trong lòng Trình Lam vẫn là không muốn.
Nhị thế tổ này a, vừa nhìn chính là nhị thế tổ.
Người chồng trong tưởng tượng của cô phải tao nhã vô song, có tư chất luôn cầu tiến, ôn nhu mọi mặt, học thức uyên bác, giờ lại gặp một người ngu ngốc, thế nào cũng không cam lòng a.
Kết quả khi lên lầu, nhị thiếu quỳ gối trước mặt cô, chân tình thiết tha thề.
"Lão bà, theo anh, anh tuyệt đối không cho phép ai lại bắt nạt em, ai dám lại bắt nạt em, lão công sẽ không tha cho người đó."
Trình Lam trực tiếp lôi ra một quyển tạp chí trong phòng, cũng không nói gì.
Trang bìa tạp chí chính là hình ảnh nhị thiếu trái ôm phải ấp.
Đó là một hương diễm.
Lúc đó chân nhị thiếu liền mềm nhũn.
Nghĩ thầm, xong đời.
Ai biết, anh đem hạ quyết tâm, lại nói, "Lão bà, này là chuyện lúc còn trẻ hết sức lông bông, đó chỉ là phù vân, em xem anh cả của anh cũng là một loại ngựa hoang, hiện tại rất an phận, anh bảo đảm, anh sẽ cố gắng lấy hình tượng của anh cả làm chuẩn, mặc dù anh không học được tài hoa của anh cả, nhưng anh tuyệt đối so với anh cả yêu lão bà hơn."
Trình Lam liền hỏi một câu, "Em lớn như vậy, chưa từng nói qua chuyện tình yêu, cũng không cùng hẹn hò với ai, anh là người thứ nhất, anh nếu như với em không chung thủy làm sao bây giờ?"
Trình Lam rất thành thực, nhị thiếu trở nên ngốc.
Cô gái hai mươi bốn tuổi a, còn là một con cừu non a.
Ý chí nhị thiếu lập tức hùng hồn nghi ngút, người ta một cô gái trong trắng thuần khiết gả cho anh, cô còn là con gái của một cán bộ cao cấp, nếu như anh với cô không tốt, đây không phải là cầm thú sao?
Thế là nhị thiếu dốc lòng bình tâm nắm tay.
"Nếu như anh đối với em không chung thủy, anh sẽ trả giá bằng chính mình." Nhìn ánh mắt cô, hình như không có gì dao động, nhị thiếu Đường gia đem hạ quyết tâm, "Anh thề sẽ tự thiến."
Trình Lam cười xì một tiếng.
Duyên phận giữa người và người, thường thường chính là một câu nói như vậy, Trình Lam cảm thấy, người này cũng không tệ lắm, mặc dù không học vấn không nghề nghiệp, lại rất ngu ngốc, ngoại trừ có tiền, mặt mũi cùng vóc người cũng dễ coi ra thì không có gì.
Nhưng trong lúc gặp khó khăn rất đúng lúc gặp anh, gả cho anh, cô cũng không thiệt thòi.
Nhị thiếu chỉ bằng một câu “thề tự thiến”, đạt được tình cảm của người đẹp.
Đối phó mỹ nhân này, nhị thiếu đã nghĩ muốn ước hẹn, nhị thiếu lời thề son sắt nói,vấn đề của nhạc phụ, giao cho anh cả của anh xử lý, Trình Lam tin anh, thế là đã nghĩ đi mua sách, Đường Thành Nam quyết đoán nói được.
Hẹn nhau đi hiệu sách, tuyệt đối là cuộc hẹn tao nhã nhất trong lịch sử hẹn hò của nhị thiếu Đường gia.
Trình Lam ôn nhu hỏi, "Vậy anh bình thường đều đi chỗ nào hẹn hò?"