Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1252: Thế giới của anh rối loạn 3



"Tôi không có gì cả, bây giờ, tôi lại có một đám huynh đệ tỷ muội cùng ra sống vào chết, bọn họ cho dù bắn đạn đi qua trái tim của tôi, tôi cũng chỉ như cùng bọn họ vui đùa, loại tín nhiệm này, người bên cạnh không thể cho tôi được, bọn họ liền là người nhà của tôi."

Thiếu tá Nolan cắn răng, nắm chặt nắm tay, Lục Trăn nói chuyện qua loa, lại nói ra ý nghĩ trung thành nhất bây giờ của anh ta, Lục Trăn trung thành với Vương Bài, nếu Nolan muốn Lục Trăn rời khỏi Vương Bài, trừ phi Lục Trăn chết.

"Hắc, thiếu tá, mặt của cậu thật khó nhìn." Lục Trăn nói, "Tôi ở trước mặt cậu kiêu ngạo như thế, cậu không phải là đang nghĩ đến việc sẽ đem tôi ném xuống biển chứ?"

"Không, anh vẫn kiêu ngạo như thế, tôi hi vọng anh ở trước mặt tôi vẫn luôn kiêu ngạo như thế." Thiếu tá Nolan nói, "Anh có nghĩ tới hay không, những gì lão nhân kia hứa hẹn với anh, cũng có người sẽ toàn tâm thực hiện cho anh, nếu lúc trước anh chưa đi, hôm nay anh..."

Thiếu tá Nolan dừng một chút, cuối cùng không nói tiếp.

Bây giờ, nói cái gì cũng đã muộn rồi.

Năm tháng như thoi đưa.

Đảo mắt đã nhiều năm như vậy, Lục Trăn đã không còn là Lục Trăn khi xưa, mà anh cùng không còn là Nolan năm đó.

Đây chính là điều đáng buồn nhất đối với Nolan.

Vốn là hai người cùng điểm xuất phát, Lục Trăn đã đi xa như vậy, mà thiếu tá Nolan lại giậm chân tại chỗ.

Thiếu tá Nolan đã nghĩ chờ khi Lục Trăn trở về, trở lại nơi lúc trước bọn họ thất lạc, lại một lần nữa cùng đi.

Có phải là si tâm vọng tưởng hay không?

"Không có nếu như." Lục Trăn nói, "Lựa chọn năm đó, tôi không hối hận, tôi lấy được nhiều hơn, so với những gì tôi đã mất đi."

"Anh đã mất đi cái gì?" Nolan nhạy bén bắt được một từ then chốt, "Đã là người không có gì cả, thì anh mất đi cái gì chứ?"

Lục Trăn hơi ngẩn ra, anh cảm thấy thiếu tá Nolan, có chút gì đó rất kỳ quái, nhưng Lục Trăn lại không nói ra được, Lục Trăn có chút phiền, có người đối với quá khứ của anh truy hỏi đến cùng, chỉ là, ánh mắt của Nolan, Lục Trăn lại không muốn cự tuyệt.

"Tôi cũng không biết." Một thoáng mơ hồ, xẹt qua trong óc, bị Lục Trăn áp trở lại, "Có lẽ, tôi căn bản cái gì cũng không mất đi, lại có thể chiếm được tri thức, tài phú, quyền lực, còn có người nhà."

"Anh thực sự là một tên khốn kiếp!" Nolan trầm giọng nói, ánh mắt của Nolan, như muốn đem Lục Trăn nhìn thấu.

Lục Trăn thở dài, "Tôi cho tới bây giờ cũng không phải là một người tốt, tôi và cậu bất đồng."

"Chỉ cần anh nguyện ý, anh chính là một người tốt."

Lục Trăn cười to, "Thôi đi, coi như không có nhà từ thiện thu dưỡng tôi, hôm nay Lục Trăn cũng là một hỗn đản."

"Đừng nói nữa." Nolan ngắt lời Lục Trăn.

Tính tình của Lục Trăn, có một ưu điểm lớn nhất chính là biết nghe lời phải, thấy Nolan nói vậy Lục Trăn tuyệt nhiên ngậm miệng, không nói lời nào, chỉ yên tĩnh ăn đùi dê, Lục Trăn đã bắt đầu cảm thấy không thể chờ được thêm được nữa mà muốn hưởng thụ ánh nắng mặt trời tại Hawai này.

Ai, thực sự là muốn hưởng thụ a.

Đêm nay, Nolan trằn trọc khó ngủ, Lục Trăn cũng ngủ không được, Lục Trăn đột nhiên hỏi Nolan, "Bắt đầu từ khi nào cậu thích tôi?"

"Anh không cần biết." Thanh âm thiếu tá Nolan lạnh nhạt, "Đây là chuyện của tôi."

Lục Trăn vừa nghĩ, giống như có lý, Lục Trăn quả nhiên không có hỏi lại.

Trong lòng có nghi hoặc, Lục Trăn cũng đè xuống.

Ngày lành đang ở trước mắt, hà tất dây dưa với một ít vấn đề không quan trọng.

Giữa trưa ngày thứ hai, thiếu tá dẫn Lục Trăn đến căn cứ quân Mỹ, đã có một chiếc máy bay đang chuẩn bị sẵn, một binh lính hỏi, Lục Trăn là ai, lúc này trên mặt Lục Trăn đã qua hóa trang, làdiện mạo người Mỹ.

Nolan nhàn nhạt nói, "Người của Tôi."

Đại binh không hỏi lại, để cho bọn họ lên máy bay, nguyên bản tuyến đường là muốn đi tới căn cứ lục quân....