Lục Trăn nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã sắp sáng, mờ mịt, Lục Trăn nghe thấy thanh âm rót nước, lại không muốn đi nhìn Nolan, sợ chính mình thốt ra, nói ra một ít lời thương tổn.
Lục Trăn cần yên lặng một chút.
Nhưng mà, thực sự nhịn không được, quay đầu nhìn bóng lưng của Nolan, đột nhiên con ngươi mở to đến cực hạn, nhất thời ngốc ở nơi đó...
...
Nolan rót nước xong xoay người lại, tiến đến bên môi Lục Trăn, cả người Lục Trăn ngốc đến không có phản ứng, mắt thẳng tắp nhìn Nolan.
“Làm sao vậy?”
Nolan lo lắng lo lắng hỏi.
Lục Trăn phục hồi lại tinh thần, khóe mắt hung hăng co rụt lại, như là con báo lợi hại, phát ra ánh mắt đen tối, Nolan thậm chí cảm giác được tầm mắt Lục Trăn, mang theo một cỗ hận ý, Nolan lạnh thấu tâm.
Lục Trăn hận mình?
Lục Trăn trách mình không tới đúng lúc cứu anh ấy sao?
Không, Lục Trăn không phải là người như thế.
Lục Trăn há mồm, đem nước uống hết, yết hầu khô rát, cuối cùng cũng có một ít cảm giác thoải mái, nước lạnh không ngừng cọ rửa yết hầu, Lục Trăn khổ sở cuối cùng cũng hàng thấp một chút điểm.
“Nolan...” Lục Trăn thanh âm nghe rất bình tĩnh, “Hoa sen trên vai anh là chuyện gì xảy ra?”
Thân thể Nolan cứng đờ, đột nhiên minh bạch, Lục Trăn vì sao khiếp sợ như vậy.
Phản ứng của Nolan, chọc đau đến tâm Lục Trăn.
Lục Trăn đột nhiên cầm lên một khẩu súng trường bên cạnh, báng súng hung hăng nện ở trên vai Nolan, Lục ca ca cho dù là bị thương, sức lực lúc này cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng, Nolan lại không tránh né, báng súng đánh vào trên bả vai Nolan, lập tức chảy máu.
Nolan nhịn, hai tròng mắt Lục Trăn hồng, báng súng kia đổ ập xuống hướng đầu của Nolan, dùng hết lực của Lục Trăn.
Lục Trăn phát cuồng như dã thú, phẫn nộ nhìn chằm chằm Nolan.
Nolan phải đi trốn, đánh trên bả vai không sao cả, đau tê rần, ra điểm máu sẽ không sao, nếu là đánh vào trên đầu của Nolan, dự đoán đầu đều phải nở hoa rồi, động tác của Lục Trăn, làm vết thương nứt ra.
“Lục Trăn, anh bình tĩnh một chút, tôi ở đây, anh muốn thế nào, tôi tùy anh xử lý, nghe lời, đừng lộn xộn nữa, dược phẩm ở đây chưa đủ, vết thương lại hé sẽ không có thuốc trị liệu.” Nolan trầm giọng nói, hai tay chế trụ hai tay Lục Trăn.
Lồng ngực Lục Trăn phập phồng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân bắp thịt đều tràn đầy lực, hận không thể bạo phát, mà lại, cái gì cũng không làm được, tầm mắt của Lục Trăn, đối diện hoa sen trên bả vai Nolan.
Trên người Lục Trăn cũng có hoa sen giống nhau như đúc.
Thời gian Lục Trăn bị thương đều suy nghĩ, may mắn, là một mặt vai khác, không phá hư hình xăm của mình.
Nolan chú ý tới tầm mắt của Lục Trăn, cười khổ nói, “Nếu như tôi nói tôi nhìn thấy hình xăm trên vai của anh, tôi cũng có một cái y như vậy, anh tin sao?”
Lục Trăn không trả lời, lồng ngực vẫn kịch liệt phập phồng như cũ, như muốn đem thứ gì cắn nuốt.
Bao nhiêu năm nay, Lục Trăn chưa bao giờ kích động lớn như vậy.
Thảo nào, Nolan buông tha mình.
Một lần kia, Lục Trăn cũng rất kinh ngạc, Nolan vì sao thả chính mình, Nolan rõ ràng có cơ hội động tay, đem mình bắt trở lại, một lần kia, thật ra là một liên hoàn kế, Nolan bắt Lục Trăn lại, Lục Trăn đến trong ngục giam thấy một người tình báo, nếu là có thể, đem người nọ cùng nhau mang đi.
Chỉ có mấy người bọn họ biết tầm quan trọng của Lục Trăn.
Kế hoạch đều phi thường tốt, sẽ chờ người chống khủng bố đến bắt Lục Trăn, ai biết, bọn họ vậy mà rút lui, Mục Vân Sinh thiếu chút nữa mắng đến, kế hoạch của bọn họ tính toán lâu như vậy, chính là vì có thể thuận lợi tiến vào ngục giam.
Kết quả, kế hoạch thất bại.
Bọn họ cũng không biết thất bại ở đâu, vì sao Nolan không có động thủ.