Đây căn bản đừng nói một bữa cơm, anh ta nói cũng không phải ý tứ một bữa cơm.
Lục Trăn thực sự khởi động động cơ, để một mình Nolan ở lại bờ biển, thật nghe lời Nolan rời đi, Nolan nhìn cỗ xe kiêu ngạo Bugatti rời đi, anh nghe được âm thanh lửa giận trong lòng càng gia tăng.
Như muốn đem anh thiêu đốt.
Anh không thể tin khi nhìn Lục Trăn, anh ta thực sự cứ như vậy đi rồi?
“Mẹ kiếp!!!” Nolan một cước đá vào hàng rào bên cạnh, thiếu chút nữa đá gãy vòng bảo hộ, anh cởi áo khoác, tùy ý bỏ qua, vén tay áo đi đến, chống ở bên hông, hận không có ai cùng anh đấu một cước, phát tiết bực bội trong lòng anh.
Nolan rất muốn ngửa mặt lên trời rít gào chửi mẹ nó, nhưng lâu lắm rồi khắc chế cùng quá nhiều kiềm chế, khiến anh không làm ra loại chuyện này.
Đang giận tím mặt, muốn tìm người giải tỏa, lại nghe thấy tiếng xe đua rầm rầm, đèn xe sáng chiếu dọi vào mắt, Nolan thiếu chút nữa rút súng lục ra nổ súng vào chiếc xe.
Lục Trăn người này nhất định là cố ý.
Lục Tăn tiêu sái mở cửa xe bước xuống, anh đi mà quay lại, dừng xe bên người Nolan, lưu manh huýt gió, lộ ra hàm răng trắng bóng sạch sẽ, “Tiểu mỹ nhân, bộ dáng này, tư thế này là muốn tìm tôi đánh nhau sao?”
Nolan xị mặt nhìn Lục Trăn, đôi mắt màu lam phát ra hai tia lửa giận, như muốn dọa người, tay nắm chặt, căng từng thớ thịt, nhìn tối như đêm Tu La, Lục Trăn vẫn huýt sáo đùa giỡn, nhìn Nolan ma mị.
“Hi, tiểu mỹ nhân, lên xe, chúng ta đi ăn cơm.”
“Cút!” Nolan không một sắc thái tình cảm, hướng Lục Trăn giơ một ngón giữa lên, Lục Trăn vui, ôi, rối loạn tên anh thương không dậy nổi, đều giận đến nội thương nhưng kết quả cũng không thể thốt ra một câu mắng khó nghe.
Chỉ biết chính mình đem mình tức nghẹn chết.
Thái độ Lục Trăn chuyển biến 180 độ, Nolan không hiểu nổi, đơn giản là không thèm để ý tới anh, người này cho tới bây giờ sống đều mang theo một cái mặt nạ, anh vừa mới phụng phịu, để Lục Trăn trở lại cảnh cáo cô của anh, trái lại còn có chút chân thực.
Lục Trăn xuống xe dựa vào lan can, tư thế ưu nhã, thư thái, Nolan nhìn phát tức khí, “Cảm xúc của tôi, anh một chút cũng không quan tâm phải không? Anh biết ngươi hỗn đản sao không?”
“Không hỏi han liền đi vào trong lòng tôi, một người sống hai mươi năm, người ta tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng cũng tìm được anh.”
“Tôi vốn chỉ muốn anh được tốt, lại không cố chiếm lấy anh với ý nghĩ biến thái, chỉ cần anh được tốt, được hạnh phúc, tôi đã thỏa mãn rồi, tôi không có yêu cầu cao gì.”
“Là tôi cho anh hi vọng, là anh để tôi biết, tôi có thể muốn nhiều hơn nữa, ở anh tôi có thể tìm thấy những gì tôi muốn, là anh để cho tôi cảm thấy, tôi có thể yêu anh.”
“Tôi chiếm được, nhưng anh lại một tay lật đổ hết, đi, tôi có thể hiểu, có thể thông cảm.”
“Bây giờ, anh cùng người nhà của tôi xảy ra mâu thuẫn, tôi ở chính giữa thành nhân bánh bích quy, tôi sắp điên rồi anh có biết không? Tôi sắp sụp đổ không chịu đựng được anh biết không? Hả, hả, anh biết, anh cũng không quan tâm, đồng ý với lời chia tay anh nói từ ngày đó, cả tôi anh sẽ không cần.”
“Anh nghĩ rằng tôi dễ chịu sao? Một năm nay nhiều việc xảy ra, tôi một ngày kia không được thoải mái? Chính tôi cũng vậy, tôi cũng khó xử, tôi kiên nhẫn, là bởi vì anh, bởi vì tôi cam tâm tình nguyện, anh lại đem tâm tư của tôi giẫm nát dưới chân, tùy ý giẫm lên.”