“Tiểu mỹ nhân, anh điên rồi sao?” Lục Trăn cắn răng, con ngươi nổi lên một đám lửa nho nhỏ, kiềm chế phẫn nộ đang nổi lên trong lòng, “Trước đây tình huống nghiêm trọng như vậy, bọn họ tối đa cũng là giám thị anh, không dám có hành động, hiện tại lại có lệnh lục xét đến nhà, anh cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho anh sao? Điều này nói lên đối phương khởi tố đã nắm giữ chứng cứ, đưa đến tòa án quân sự, không có công khai thẩm vẫn, anh trực tiếp bị buộc tội phản quốc, đưa đến ghế điện, đời coi như xong rồi.”
“Anh thực sự tính đi tìm đường chết sao?”
“Thế giới lớn như vậy, chung quy có chỗ nào cho anh dung thân, hà tất vì hai chữ thuần phục, trả giá tính mạng của mình.”
Lục Trăn cầm lấy tay Nolan, run nhè nhẹ, FBI điều tra Nolan, xem ra thật công phu, anh sợ Nolan trở về, liền không có con đường ra. Anh rời khỏi Nolan, chính là muốn tốt cho Nolan, bình an sống quãng đời còn lại, không phải nhìn Nolan chết trước mặt mình.
“Tiểu trăn, anh cùng tôi không giống nhau, anh không có sứ mệnh, cũng không có trách nhiệm quân nhân, tôi xuất thân tướng môn, ba đời đều là tướng quân nước Mỹ, mọi người trong nhà ta đều có quan niệm, cả đời Báo Quốc.”
“Tôi là thành viên một gia tộc, vì danh dự của gia tộc, làm một danh quân nhân, tôi thấy vinh dự khi mình là một quân nhân.”
“Bảo vệ đất nước toàn vẹn lãnh thổ và bình an là sứ mạng của tôi, lúc tôi tòng quân đã lập lời thề, tôi Nolan vì quốc gia này vĩnh viễn không ngừng cố gắng phấn đấu cả đời.”
“Tôi yêu anh, là sinh mệnh ngoài ý muốn của tôi.”
“Tôi nguyện ý cho anh, tất cả sinh mạng của tôi, tín ngưỡng của tôi, hết thảy tất cả của tôi, nhưng mà, sứ mệnh của tôi, tôn nghiêm cùng vinh dự của tôi, lý tưởng lúc trước của tôi, mục tiêu của tôi, không có thay đổi.”
Toàn thân đều bị một loại chính khí bao vây lấy, loại chính khí nghiêm nghị.
Giống như cảm giác vẫn thấy ở anh, phi thường chính trực.
Lục Trăn cũng không thể hiểu cái gọi là vinh dự, sứ mệnh, anh cũng không cách nào hiểu, vì sao biết rõ là chết, vậy mà Nolan vẫn muốn đi tìm chỗ chết. Anh từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục là, muốn sống sót phải làm như thế nào.
Không từ thủ đoạn
Mà không phải đi chịu chết!!
Nhưng mà, giờ khắc này Nolan ở trước mắt anh, hình tượng đột nhiên trở nên cao to, tượng một cây đại thụ, vững vàng cắm rễ ở thổ địa, ở trong lòng của anh, từ trước đến giờ chưa bao giờ có.
Anh như vậy mà tự đáy lòng bị thuyết phục.
Điều mà trong quá khứ anh cho rằng rất ngu ngốc, nhưng lại ngu ngốc bị thuyết phục.
Anh quá khứ vẫn cảm thấy như vậy là hành vi ngu ngốc, bởi vì anh tiếp thu tất cả giáo dục, muốn thế nào để sinh tồn, chẳng sợ không từ thủ đoạn.
Nolan mở cửa xe, Lục Trăn quýnh lên, hoảng vội vàng nắm được tay áo của anh, trong ánh mắt tất cả đều là khẩn cầu, “Anh có nghĩ tới hay không…”
Anh cắn răng, còn chưa nói hết, Nolan đã rút tay áo ra, nhẹ giọng nói một tiếng, “Tiểu trăn, bảo trọng, còn có, mọi việc đừng làm cho tôi thất vọng.”
Lục Trăn trơ mắt nhìn Nolan đi về đám đặc công FBI kia, trơ mắt nhìn Nolan bị tra khảo, trơ mắt nhìn Nolan bị đưa vào trong xe, cấp tốc rời đi. Anh nỗ lực kiềm chế, không động thủ đem người đi ngăn cản.
Nolan nói, mọi việc đừng làm anh thất vọng.
Anh đã để Nolan thất vọng quá nhiều thứ, không muốn làm cho anh thất vọng thêm một lần nữa.