Chiêc xe chống đạn cuối cùng có một người đàn ông xuất hiện, trung niên, mặt chữ điền, bộ dáng rất ngay ngắn, không nói cười tùy tiện, mặc âu phục màu đen, mang theo kính râm, mang đồng hồ vàng, ngón út đeo một chiếc nhẫn vàng, dây chuyền vàng treo một khối ngọc lục bảo Quan Âm.
Bản Kiệt Minh che chở Hạ bảo bối, người đàn ông tháo kính râm xuống, ánh mắt lợi hại nhìn Hạ bảo bối, căn bản không nhìn Bản Kiệt Minh tồn tại, "Cậu chính là Hạ Thiên."
"Chú, chú hoảng hốt như vậy tới bắt cháu, cháu là ai cũng không biết sao? hội liên ta là ai cũng không biết sao?" Hạ bảo bối ưu nhã cười, có hứng thú hỏi, "Cháu trái lại hiếu kỳ, là ai phái chú tới giết cháu?”
Trương Phi Hổ khinh miệt nhìn bọn họ, chỉ vào Bản Kiệt Minh nói, "Giết anh ta, mang đứa nhỏ này đi.”
"Chờ một chút!" Hạ Thiên theo cặp sách lấy ra một cây đao nhỏ, chỉ vào cổ của mình, "Dám động lão sư của tôi một chút, tôi sẽ để cho các người cái gì cũng không lấy được.”
Trương Phi Hổ cười lạnh, hiển nhiên không sợ Hạ bảo bối uy hiếp, "Lão tử tung hoành hắc đạo mười mấy năm, hận nhất người khác uy hiếp."
Anh ta đoạt lấy súng, hướng Bản Kiệt Minh nả một phát súng, Bản Kiệt Minh bản năng đi trốn, đạn bắn trúng bờ vai của anh, máu tươi róc rách chảy ra, Bản Kiệt Minh ngã sấp xuống một bên, xe máy cũng theo ngã xuống.
Hạ bảo bối quyết đoán ở trên cổ một chút, máu tươi chảy ra.
Mọi người tất cả đều cực kỳ kinh ngạc, bao gồm Trương Phi Hổ.
"Bảo bối..." Bản Kiệt Minh bưng vết thương, đau lòng hô bảo bối, giáo viên không muốn gặp nhất đứa nhỏ chịu tội, đặc biệt là học sinh của mình.
Hạ bảo bối chân mày cũng không nhăn một chút.
Ngươi ngoan, ta so với ngươi ác hơn.
"Tôi cũng hận nhất người khác động người của tôi." Ánh mắt Hạ Thiên lãnh lệ như đao, khí phách bức người, ép một động tác tự sát, bé chắc chắc, Trương Phi Hổ tạm thời sẽ không để cho bé chết, "Anh nghĩ rõ ràng."
Trương Phi Hổ cho rằng, Hạ bảo bối chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, cho nên phái một ít người tới bắt Hạ bảo bối, ai biết thuộc hạ hồi bẩm, đứa nhỏ này là tiểu ác ma, vô cùng ngoan (ý ác độc đó), đã làm hỏng mấy chiếc xe của bọn họ.
Anh quá sợ hãi, cấp tốc dẫn người tới.
Một đứa nhỏ bảy tuổi, thoạt nhìn chính là học sinh tiểu học, không có gì đặc thù, không lực uy hiếp gì, anh thậm chí cảm thấy, anh dùng một đầu ngón tay có thể bóp chết bé.
Nhưng mà, anh hướng Bản Kiệt Minh nả một phát súng, đứa nhỏ này mắt cũng không chớp, hướng trên cổ mình rạch một đao.
Đứa nhỏ này là nhân vật ngoan.
Nhân vật vô cùng ngoan.
Trương Phi Hổ cuối cùng cũng hiểu, vì sao thủ hạ của anh toàn bộ trận vong để một đứa nhỏ cùng một lão sư chạy trốn.
Hạ bảo bối không biết bọn họ không phải người của Tiêu Tề, nếu là người của Tiêu Tề, vậy tốt nhất, sẽ không giết mình, nếu là bé chết, hiện tại một phát có thể giải quyết bé, cho nên, bé mới có lợi thế đến cùng Trương Phi Hổ đàm phán.
Hạ bảo bối người này trừ mẹ, không có gì có thể làm cho bé có lòng trắc ẩn, nhưng mà, lão sư dù sao dẫn bé một đường chạy trốn, nếu như không có lão sư, bé chỉ sợ sớm đã bị bắt, hoặc là tử vong.
Mặc dù bây giờ như nhau, nhưng Hạ bảo bối không thể mở mắt trừng trừng nhìn lão sư của mình ở trước mắt bị giết.
Bé biết, thế nào đàm phán có lợi.
Hạ bảo bối lại đâm vào một điểm, "Chú, chú nghĩ cái gì lâu như vậy.”
"Nhiều hơn nữa một giây, tôi để anh mang hai cỗ thi thể đi."
Trương Phi Hổ nguy hiểm nheo mắt lại, "Thả anh ta đi!"
Hạ bảo bối vẫn như cũ để dao nhỏ trên cổ của mình, hướng Bản Kiệt Minh nói, "Lão sư, đi mau."