“Cùng Nolan đến uy hiếp tôi, chẳng thà dẫn tôi thẳng thắn mà đi gặp Hạ Phong, tôi hiển nhiên cũng ghét người khác ra điều kiện với mình, cùng các người àn bạc, tôi thật không nghĩ đến thật lãng phí nước bọt.”
Haller thượng tướng nổi giận đùng đùng ngã ngay cửa, có người ra đưa Lục Trăn đi gặp Hạ Phong, xem ra là đồng ý, sóng to gió lớn của đoạn video này cũng không làm cho Haller thượng tướng xảy ra chuyện gì.
Dù sao, đó là lão Haller, Haller thượng tướng mang người đi, hai tiếng đồng hồ sau trả lại người, tòa án quân sự phái người xuống điều tra chân tướng chuyện xảy ra năm đó.
Hạ Thần Hi cùng Tiểu Tuyết tâm tình rất phức tạp, Lục Trăn nhìn thấy Hạ Phong, có thể xúc động mà giết người không?
Tiểu Tuyết dặn dò nhiều lần, thủ hạ lưu tình, khi hắn nói rõ mọi quan hệ, không biết Lục Trăn có thể hay không để ở trong lòng.
Đoạn video này được cho ra ánh sáng, Sofia cũng cấp tốc trở lại vị trí, trực tiếp nghe lệnh tổng thống, vì chuyện này đã nhờ chuyên viên điều tra tình báo giúp đỡ, có tổng thống hộ tống, không ai có thể động đến Sofia.
Lục Trăn ngồi lên xe nghĩ thầm, trụ sở của bọn họ ở đâu?
Anh xác định là ở New York, lần hỗn loạn trước, với một chút lý trí, anh có thể phân biệt được mình đang ở chỗ nào, chỉ là vị trí cụ thể thì không rõ, lần này vì mục đích của mình làm anh thêm phần hăng hái, đem bọn họ một lưới bắt hết.
Làm cho anh tan cửa nát nhà, vậy mà vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật bao năm, làm anh sống chết lúc nào không biết, chịu bao khổ nhục, há sẽ bỏ qua sao.
Lục Trăn người này, thật tình mà nói, không tính là người tốt.
Nhịn thời gian là như đến phật.
Thời gian đạp đất thành ma.
Cấp trên bày mưu tính kế, chưa bao giờ là Lục Trăn, nhưng mà, mỗi lần hành động đều là bách phát bách trúng.
Chiếc xe này của bộ đội đặc chủng, hiển nhiên cũng là cao thủ nhưng lại bị bỏ rơi phía sau, chạy nửa vòng ở nội thành New York, lại lợi dụng bỏ rơi những người điều tra theo sau, Lục Trăn bị che vải đen, nhắm mắt dưỡng thần.
Ba chiếc xe giao nhau ở ngã ba, Lục Trăn không thể không nói, bọ họ là trinh sát không tệ, có lẽ là một nhóm người, tương đối quen thuộc với hành động của đối phương, hai tiếng sau đã bị bỏ rơi.
Đến đêm, Lục Trăn bị bọn họ mang đến một tòa nhà đang xây dở.
Anh không nhìn thấy, lại bật cười, “Tới? Thật thối, đến khu nào, xóc này cả eo anh đây, so với làm lần đầu tiên còn muốn đau, các người đều là đồ ngốc, Phật tổ đều gọi các người về nhà đoàn tụ.”
Mọi người cũng không biết anh đang mắng cái gì, thúc Lục trăn tiến về phía nhà hoang.
An Tiêu Dao lắng tai nghe, “Morgan, theo thông tin dò tìm địa hình, mục tiêu là căn nhà hoang, Lục Trăn hẳn là bị bịt mắt, chỉ có thể là xác định mình đi vế hướng Bắc, xung quanh rất yên tĩnh, có rác rưởi mục nát xung quanh.”
“Vân Sinh, đem địa hình phương bắc nơi nào có đống rác điều tra một chút, xem có manh mối nào?”
“Đúng rồi, điều tra xem, vào thời điểm lúc đó có giáo đường nào vang tiếng chuông.”
Lục Trăn đeo máy nghe trộm có định vị, chỉ tiếc vừa lên xe
lại bị bịt mặt che lại.
Kỹ thật của đối phương cũng rất cao.
Hạ Thần Hi hoang mang, Lục Trăn chỉ là nói một câu như vậy, An Tiêu Dao sao có thể nhận ra được nhiều điều như vậy?
Xe bọn họ đi nhiều vòng như vậy, vòng tới vòng lui, anh ta lại bị bịt măt, dự là đã hoa hết cả phương hướng, Lục Trăn có thể xác định được đó là phương bắc sao?
Nhưng mà, cô mặc dù có nghi vấn, nhưng không đi hỏi.