Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1864: Lang kỵ trúc mã đến 17



Trung tâm trấn nhỏ là khu trượt tuyết, có đứa nhỏ đang chơi đùa trong đó, tiếng cười cùng tiếng gào cũng là vui mừng, cô lại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không có nhiều cảm giác hít thở không thông như vậy. Cái loại cảm giác hít thở không thông đó giống như muốn lấy mạng người khác vậy.

Cô cũng qua đấy trượt tuyết. Cô vốn là muốn về nhà, nhưng về nhà cũng chỉ có một mình nên cô quyết định đi ra phía bên ngoài trấn nhỏ chơi. Trước mắt cô là một mảnh băng tuyết trắng xóa, Cố Thất Thất chợt cảm thấy rất mê mang.

Rốt cuộc cô tới đây nhằm mục đích gì?

Long Tứ cùng người phụ nữ khác khiêu vũ thì cô tức giận gì chứ?

Đầu óc cô giờ là một mảnh hỗn loạn, mọi thứ đều là khái niệm mơ hồ, cô chưa kịp hiểu rõ đã liền biến mất không thấy.

Một mình cô ở giữa gió tuyết chơi hai giờ đồng hồ, chân đã lạnh tới mức tê dại, lúc này cô mới trở về. Vừa về đến nhà, cô liền thấy Long Tứ đang trầm mặt ngồi ở phòng khách. Thấy cô trở về, anh nheo mắt lại, tròng mắt xanh thẳm, một mảnh lửa giận.

Anh tức giận.

"Em vừa đi đâu vậy?"

"Em cảm thấy nhàm chán, nên đi xung quanh một chút." Cố Thất Thất vừa nói vừa bình tĩnh cởi áo khoác ngoài ra, treo ở một bên, vì đi yến hội nên cô ăn mặc cũng nhẹ nhàng tùy ý, thư thích cùng giữ cho ấm cầm đầu chọn, áo lông quần jean, bộ dáng nhàn nhã, một chút cũng không nhận ra cô là một đặc công tiếng tăm lừng lẫy.

"Em đi ra ngoài cũng không nói với anh một tiếng là sao?" Long Tứ hơi giận, thật ra thì anh nhìn thấy Cố Thất Thất rời đi, tất cả sự chú ý của anh đều ở chỗ của Cố Thất Thất. Cô vừa đi, anh cũng không còn tâm tư nào mà ở lại yến hội nữa nên anh vội vã nói tạm biệt An Lôi rồi rời đi.

Anh vốn tưởng Cố Thất Thất sẽ về nhà, ai biết đợi hai giờ đồng hồ cô mới khoan thai trở về.

"Lúc đó anh đang nhảy múa vui vẻ, sao có thời gian lo lắng cho em." Cố Thất Thất lạnh nhạt nói, "Em là thức thời mới không quấy rầy anh cùng người phụ nữ kia đang tình tình tứ tứ với nhau."

Chính cô cũng không phát hiện, khẩu khí này chất chứa nhiều sự ghen tị, Long Tứ nét phác thảo, càng không thể nào phát hiện.

"Ai đang tình tình tứ tứ chứ, đó là chuyện xã giao bình thường mà!"

"Vậy anh cứ tiếp tục công việc xã giao bình thường đi, quay sang quản em làm gì?" Cố Thất Thất mặt âm trầm, tức giận nói.

Long Tứ cảm thấy tốn hơi thừa lời, “Cố Thất Thất, hôm nay em rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Dì cả tới thăm." Cố Thất Thất khó chịu nói rống lên, té lên môn, Long Tứ ở bên ngoài đem cửa chụp phải ba ba vang, "Đi ra ngoài, nói rõ cho anh biết em vô duyên vô cớ tức giận gì chứ? Anh cũng không chọc giận em cái gì cả."

"Anh nói vậy mà không phải chọc giận sao? Anh nói to vậy là muốn toàn bộ người trong trấn đều tới nghe à?"

Long Tứ, "Từ ngày mới quen em đã không biết tính anh sao? Anh trời sinh là tảng đá ngoài cửa n em không biết à?"

"Vậy anh cả ngươi dây thanh đi."