Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1900: Một đóa vang vang hoa hồng 4



Hạ Thanh làm như thế nào ẩn nấp ở một chỗ nửa giờ, cho đến khi chân của cô gần như bị đông cứng mới đến săn một cái sói hoang, cô cũng sẽ không bao giờ nói.

Người tuyết trung, công việc làm sạch các cơ quan nội tạng được thực hiện bằng cách sau khi tuyết tan thành nước thì rửa sạch. Hạ Thanh đem nội tạng được làm sạch sẽ, bỏ vào trong nồi nhỏ nấu. Một con to sói hoang to, liề nghĩ nên ăn như thế nào, trong nham động có muối, ít nhất không cần lo lắng không có hương vị.

Hạ Thanh hỏi An Tiêu Dao, "Anh muốn ăn như thế nào?"

"Tùy ý!"

"Vậy tôi nướng thịt."

"Tốt."

Hạ Thanh tay chân rất nhanh nhẹn, không đầy một lát liền có thịt, An Tiêu Dao ngồi xuống dưới bên cạnh, Hạ Thanh nghĩ nghĩ, người đàn ông này chắc hẳn cũng không muốn bị đối xử như phế nhân, cô liền đem thịt nướng cho anh, nói cho anh biết phương hướng để chính anh đến nướng.

An Tiêu Dao vốn cũng là ý tứ này, không ngờ anh còn chưa nói, Hạ Thanh liền hiểu được.

Hai người đây đó bận rộn, ai cũng không nói chuyện.

Tay của Hạ Thanh, bị đông cứng đến sưng đỏ mà dài rộng, cô bĩu môi, không nói gì, như thế tới gần đống lửa, tay cô đều không cảm giác được ấm áp, hơn phân nửa là đông lạnh phá hủy, chỉ cần không đông lạnh hư khuôn mặt của cô là không việc gì.

Canh so với thịt được nhanh hơn, Hạ Thanh lấy một chén cho An Tiêu Dao, mình cũng uống một chén, hai người vừa lạnh vừa đói, khó có được một chén canh nóng xuống bụng, quả thực tựa như thần tiên qua ngày, An Tiêu Dao tâm tình xấu đều tốt hơn nhiều.

Đã uống 3 chén canh, thịt nước cũng sắp được.

Hai người một bữa ăn no nê, loại khí trời này, tuyệt đối không lo lắng thịt sẽ bị hư, Hạ Thanh tùy ý đêm đống thịt sói thịt còn lại sang một bên, còn chưa nghĩ ra xử lý như thế nào, nước canh nhất định là muốn giữ lại, uống canh nóng ấm áp dạ dày là cần thiết.

Chờ một chút chuẩn bị cho tốt, Hạ Thanh thay đổi một nồi to, đun nước sôi, đem các loại thuốc cùng công cụ trong túi trang bị lấy ra, trực tiếp cởi quần, cô có chút tê dại vì lạnh, cô đơn giản chỉ lấy quần áo mùa đông của thợ săn bọc nửa cơ thể của mình.

Trên bắp chân trắng nõn, vết thương do đạn bắn nứt ra vô cùng nghiêm trọng, trên người cô vài chỗ vết thương đạn bắn, vai cùng cánh tay đều là chuyện nhỏ, nhưng chân khi đi bộ, kéo ra một vết thương thật lớn, dọc theo đường đi cô vẫn luôn cố nén.

Vết thương so với lúc đầu lớn hơn 3 lần.

An Tiêu Dao thính lực nhạy bén, nhịn không được hỏi, "Cô đang làm cái gì?"

Anh không hỏi còn tốt, vừa hỏi Hạ Thanh liền nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, nếu không phải người đàn ông này ở một bên xem cuộc vui, lại đả thương cô, bây giờ cũng không đến mức như vậy, thương chỗ nào không tốt, thương đến trên đùi.

Quả thực đáng ghét!!!

Cô còn liều sống liều chết mà đem anh cõng một ngày, vết thương này cũng bởi vì anh mới nứt ra, nếu là cô tự mình một người đi, trên người không nhiều phụ trọng như vậy, căn bản sẽ không nứt ra.

Cô lại nghiến răng nghiến lợi, An Tiêu Dao cũng nhìn không thấy.

Hạ Thanh tức giận nói, "Anh nên giảm cân một chút."

An Tiêu Dao, "..."

Nước còn chưa sôi, có chút nóng, Hạ Thanh dùng khăn mặt nhúng nước, đem vết máu lau sạch sẽ, lấy công cụ ra khâu lại, không có thuốc tê, khâu lại như vậy quả thực là tra tấn, nhưng nếu không khâu lại, cứ như thế đi xuống, vết thương của cô bị nhiễm vi trùng, chân này đều muốn phế đi.

Không có gây tê lại khâu xuống, cô cũng không là lần đầu tiên, chỉ là không có một lần chịu khó khăn như vậy, lần này kim khâu lại so với kim khâu phẫu thuật bình thường lại muốn thô hơn một chút, một kim đâm tới trong làn da, cái loại đau đớn đó quả thực không có cách nào nói.

Hạ Thanh khâu lại hơn mười mũi kim, mới đem vết thương khâu lại tốt, An Tiêu Dao ý thức được cái gì, nhíu mày không nói lời nào.

Rõ ràng là âm 10 độ, Hạ Thanh lại ra một thân mồ hôi, gần như thấm ướt quần áo của cô. 

Cuối cùng cũng khâu lại được, Hạ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.