Mày tìm tìm kiếm kiếm mấy đời sợ rằng sẽ không thể gặp được ai như Đường Bạch Dạ.
Cuối cùng , anh xoay một vòng, âm nhạc dừng, toàn bộ hội trường trở nên tĩnh lặng.
Mọi người đều quên hít thở.
Đường Bạch Dạ khẽ cúi đầu, ánh sáng chiếu xuống ở trên người anh, một mình anh đứng ở trong ánh sáng, mồ hôi theo sợi tóc hơi rũ xuống rơi trên mặt đất, y phục càng xộc xệch, vòng chân của anh lại thêm phần tà mị.
Gợi cảm, vô cùng gợi cảm.
Chính là một người đàn ông như thế dùng một điệu múa Latin chinh phục mọi người.
Đường Bạch Dạ ngẩng đầu, mỉm cười.
Ánh sáng chói lòa, gợi cảm khuynh thành.
Anh đột nhiên cầm lấy trang sức bên cạnh một đóa hoa hồng, đi tới trước mặt Hạ Thần Hi , cởi chiếc nhẫn trên tay mình, anh định đợi vĩnh hằng chi tâm hoàn thành thì sẽ cầu hôn.
Nhưng kế hoạch không tránh khỏi có sự thay đổi.
Cho nên nói, đời người cũng không thể nào có kế hoạch quá hoàn hảo .
Đường Bạch Dạ phối hợp với hai màu đen trắng cầm một cành hoa hồng, ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Thần Hi.
“Hạ Thần Hi , em có đồng ý lấy anh không ?”
Thanh âm của anh lộ ra hấp dẫn cùng gợi cảm lại càng mang theo nụ cười dung túng.
Đây đã là sân khấu chỉ thuộc về họ.
Vân Dật hoàn hồn, hô to, “Hạ tiểu thư, cô còn do dự cái gì, một người đàn ông yêu nghiệt như vậy chúng tôi là đàn ông mà cũng đều muốn cướp đi rồi.”
Tất cả mọi người đều phục hồi tinh thần lại cười to. Lâm Nhiên nói, “Hạ tiểu thư không đồng ý vậy thì phó thị trưởng liền đem Đường tổng cướp về nhà đi.”
Vân tiểu thư cũng ồn ào theo.
“Lấy anh ấy, lấy anh ấy...”
“Lấy anh ấy...”
Hạ Thần Hi sắc mặt đỏ hồng, Đường Bạch Dạ thật sâu nhìn cô dường như đây chính là cả thế giới của anh.
Cô nhận lấy bông hoa hồng trong tay Đường Bạch Dạ , sau đó đột nhiên nhào vào trong ngực anh
“I do it.”
Em nguyện ý.
Thế giới của Đường Bạch Dạ nở đầy hoa tươi.
Anh đem chiếc nhẫn của mình đeo vào tay Hạ Thần Hi tiếp đó ở mu bàn tay của cô hạ xuống một nụ hôn. Sau đó anh đột nhiên dùng sức đem cô ôm vào trong ngực, một nụ hôn nồng cháy hạ xuống như muốn cướp đị tất cả của Hạ Thần Hi.
Không biết là ai, lại thổi một tiếng huýt gió.
Hội trường vang lên những tiếng vỗ tay.
Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi, hận không thể đem cô nhập lại làm một với mình.
Đây chính là chiếc xương sườn anh đánh mất lúc lão thiên tạo ra anh, bây giờ chiếc xương sườn này trở lại bên cạnh anh.
Thật tốt.
Đường lão nói, “Đường Bạch Dạ thực sự là...”
Ông cũng không biết nói cái gì cho phải, Hạ bảo bối cười híp mắt nói, “Ông nội, daddy có phải rất tuyệt hay không ? Cháu xem xong cũng động lòng, làm thế nào có thể đẹp được như vậy... Câu dẫn người khác.”
Đường lão chỉ sợ không muốn cũng muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận , đứa con này thực sự là rất quyến rũ người.
Hạ bảo bối vẻ mặt kiêu ngạo, đây mới là cha của bé a.
Bé đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Đường Bạch Dạ .
Hạ bảo bối vẫn luôn rất thông minh, cường đại .Chỉ sợ mặc dù biết Đường Bạch Dạ là daddy của bé trừ khát vọng được daddy yêu quý , bé cũng không nghĩ vì cảm giác daddy rất cường đại mà muốn dựa vào không giống với những đứa trẻ khác đều đối với cha của mình sẽ có nhiều khát khao, ngưỡng mộ.
Hạ bảo bối thì không, bé cảm thấy mình thông minh tài trí, có thể kiêu ngạo với tất cả mọi người cho dù có là Đường Bạch Dạ.
Bây giờ, bé mới biết thì ra không phải như vậy.
Cha của bé , trở thành người bé thần tượng nhất, bé muốn giống như cha .
“Ông nội, ông thừa nhận đi ông cũng bắt đầu thích daddy rồi, hắn nhiều bổng rất tốt a.’’
Đường lão hừ lạnh, “Không cần ngưỡng mộ nó, cháu còn tốt hơn nó.”