Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 638: Vòng vo mãi lỗi là ở ai 8



Bất kể là Đường Bạch Dạ, hay là người của Đường môn, đều là như thế.

Chỉ một mình Lâm Tình, giữa bọn họ đã là khúc mắt rất khó giải quyết rồi, hơn nữa anh em Đường Môn chết nhiều như vậy, càng không dễ dàng bỏ qua được, nhiều người cũng không thể nào quên mất thù hận này, năm đó anh em trong bang theo bọn họ ra sống vào chết đã nhiều năm, tình cảm rất tốt, tình như ruột thịt.

Nhưng hôm nay, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi tâm đầu ý hợp, còn có một đứa nhỏ, chỉ có thể nói tạo hóa trêu người mà thôi.

Đường Bạch Dạ ngã ngồi ở một bên, một câu nói cũng không nói nên lời.

“Tôi cùng Hạ Thần Hi, vốn cũng không nên quen biết, cũng không cần phải biết tôi cùng cô ấy có một đứa nhỏ, tôi càng không nên yêu Thần Hi, giữa tôi và cô ấy , trừ thù hận ra, không nên có bất một cứ liên quan nào.” Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, từng câu từng chữ như ma.

Đường tổng đứng lên, nheo lại ánh mắt lại, “Thần Hi đã phản bội tôi, tám năm trước, vì yêu Tiêu Tề, Thần Hi đã tính kế tôi, hại chết Lâm Tình, hại chết nhiều anh em của chúng ta như vậy, tám năm sau, cũng lại vì Tiêu Tề, Thần Hi lại phản bội tôi một lần nữa, Thần Hi vậy mà trước khi đính hôn còn cùng Tiêu Tề ở cùng một chỗ, cho dù không phải sự là việc trước kia, tôi cũng không thể tha thứ cho Thần Hi, tôi làm không được.”

Cừu hận, như một quả cầu lạnh, ở trong lòng càng lâu sẽ càng lớn, cuối cùng nhồi tim của Đường tổng, khi ra ngoài được sẽ thành thù hận, Đường tổng đã không còn cảm giác gì khác nữa rồi .

Đúng là thù hận! ! ! ! !

Đường tổng hận Hạ Thần Hi.

Đường tổng đã từng yêu Thần Hi bao nhiêu, thì lúc này hận Thần Hi nhiều bấy nhiêu.

“ Bạch Dạ...” Vân Dật trầm giọng nói, “Cậu hận Hạ Thần Hi, có thể, thế nhưng, xin cậu nhớ kỹ một việc, bảo bối là vô tội , đứa nhỏ không nên vì ân oán giữa các cậu mà gánh chịu bất luận một điều gì cả.”

Đường Bạch Dạ trầm mặc không nói.

Hạ Thần Hi thất hồn lạc phách đi ở bờ sông, từng bước một, như dùng hết khí lực, Thần Hi không biết nên đi chỗ nào, cũng không biết, tương lai sắp tới sẽ như thế nào đây, cô càng không thể biết bản thân ở tương lai rốt cuộc sẽ là cái dạng gì nữa.

Thần Hi thật sự không nhìn thấy được.

Vốn, Thần Hi cho rằng bản thân cô sẽ có một gia đình thật hạnh phúc, Thần Hi sẽ có được sự yêu thương,chiều chuộng từ người cô yêu nhất, lại có một đứa con thông minh lại hiếu thuận, nhưng bây giờ, tất cả những ảo tưởng hạnh phúc đó đã vỡ tan tành, mà ngược lại những chuyện Thần Hi lo lắng nhất đều đã thành sự thật.

Tám năm trước bản thân đã tạo nghiệt, bây giờ hoàn toàn báo ứng trở lại rồi .

Thần Hi đã mất hết can đảm của mình.

Trong thời gian tám năm qua Thần Hi chưa bao giờ thử qua cảm giác tuyệt vọng như vậy bao giờ cả . Năm đó, Thần Hi phẫu thuật tẩy não thật rất sợ bảo bối nhỏ trong bụng cô sẽ bị ảnh hưởng, Thần Hi sợ bản thân sẽ sinh ra một đứa nhỏ bị dị dạng, sợ là khi đứa nhỏ ra đời sẽ phải chịu di chứng sau khi tẩy não .

Thần Hi từ lúc còn rất nhỏ đã liền bị bắt đi huấn luyện đặt biệt, đối với một cô bé phải trải qua những thử thách rất khó của chương trình huấn luyện mà nói thật sự là một loại gánh nặng thật lớn, thậm chí có lúc còn nguy hiểm đến tánh mạng của mình nhưng vẫn cố vượt qua, cho nên bản thân đã để lại rất nhiều di chứng như tử cung của Hạ tiểu thư bị dị dạng, lại rất mỏng, bắp thịt ở xương chậu của cô không cách nào khép kín.

Trong thời gian khi cô mang thai, bác sĩ đã nói cho Thần Hi biết, là cô không thích hợp để sinh con, đứa nhỏ ở trong bụng của Thần Hi sẽ không thể nào sinh ra đủ tháng được, chắc rằng Đường tổng sẽ không bao giờ biết tình trạng trước kia của cô nguy hiểm như thế nào, khi sinh con có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, bác sĩ đã từng đề nghị Thần Hi hãy bỏ đứa nhỏ đi.

Nhưng Thần Hi không muốn, năm đó Thần Hi không có gì cả, chỉ có đứa nhỏ, này là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của Thần Hi, là tất cả của Thần Hi, cô không nỡ bỏ nó nên đã cùng trời xanh cá cược, quyết định mang lấy đứa nhỏ bảy tháng, ai biết ở trên đường tránh né một người lái xe bán thời gian say rượu, bị động thai , nên sinh non.

Thần Hi rất sợ, sợ không bảo đảm được mạng sống của bảo bối nhỏ của cô.

Thời gian sinh con rất lâu vì do sinh khó, nếu Thần Hi gặp nguy hiểm liền một người hai mệnh, cũng nhờ nhiều năm huấn luyện làm cho Thần Hi giữ vững thanh tỉnh của mình, cắn chặt răng chịu đựng, cuối cùng cũng vượt qua cửa ải này.

Ở ranh giới sinh tử kia, Thần Hi cũng không có tuyệt vọng quá.

Thần Hi tin cô có thể để cho bảo bối nhỏ bình yên ra đời, nhất định có thể nghe thấy tiếng bảo bối khóc, Thần Hi tin cô có thể có thể ôm con của mình, tin có thể nhìn thấy con của mình kết hôn sinh con , có thể nhìn thấy gia đình hạnh phúc của nó, mặc kệ bản thân phải trải qua cái gì, cô vẫn cắn răng chịu đựng , kết quả thật không phụ lòng người là hai mẹ con đều mẹ tròn con vuông.