Hạ bảo bối rất muốn khóc, ánh mắt lại mở thật to, Đường lão đau lòng đứa nhỏ, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, Đường lão cả đời thiết huyết, chẳng sợ đối với hai đứa con trai mình yêu thương, cũng không có thần sắc ôn mềm như thế.
Bây giờ, chỉ nghĩ muốn vuốt lên đôi mày đang nhăn của đứa cháu đích tôn của ông.
”Con biết, daddy nhất định sẽ không có chuyện gì.” Hạ bảo bối cũng nắm tay Đường lão, một lớn một nhỏ, chờ nam nhân trong phòng bệnh, bình an vượt qua cửa ải này.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu bị mở ra, y tá vội vội vàng vàng từ bên trong ra, Hạ bảo bối hoảng sợ, Vân Dật vừa hỏi mới biết, cô muốn đi kho máu lấy máu, Đường Bạch Dạ phẫu thuật cũng không thuận lợi.
Hạ bảo bối nắm chặt quả đấm nhỏ.
Daddy, cha phải thật kiên trì,
Cha và con đều không biết, vì sao mammy muốn nổ phát súng này, cha nhất định không cam lòng cứ như vậy không minh bạch mà chết, cha muốn chịu đựng.
Daddy, bảo bối yêu cha, cha cũng yêu bảo bối, không thể cứ như vậy ngã xuống.
Hạ bảo bối đột nhiên nghĩ đến cái gì, thân thể cứng đờ, cuống quít nhảy xuống chân Đường lão, lấy ra điện thoại di động của mình, gọi lại số xa lạ ngày đó, mã số đó bé có, là Hạ Thần Hi dùng di động Hạ Thanh gọi qua một lần.
Hạ Thanh liền hạ xuống.
Vừa nhìn biểu hiện điện báo, Hạ Thanh nhìn nhìn Hạ Thần Hi, do dự có muốn hay không tiếp.
Các cô ở bờ sông, vẫn chưa đi xa.
Gió đêm thổi bay tóc dài Hạ Thần Hi, ở trong bóng đêm hơn một tia cô lạnh, như trong bóng đêm u lan, Hạ Thanh nói, “Chị, con trai của chị điện thoại, tiếp không tiếp?”
Hạ Thần Hi chậm rãi quay đầu, đem di động lấy tới.
”Mammy, là mẹ sao?”
”Là!”
Hạ bảo bối thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, mammy còn nguyện ý tiếp điện thoại của bé, “Mammy, mẹ ở đâu, con muốn gặp mẹ một chút.”
”Mammy không có việc gì.”
”Con muốn gặp mẹ.” Hạ bảo bối rất kiên trì, đặc biệt phát sinh loại chuyện này, bé không thể bình tĩnh như vậy, thờ ơ nghe Hạ Thần Hi nói, mẹ không sao, là, mammy, không có việc gì.
Nhưng daddy nằm ở trong phòng mổ, sống chết chưa biết.
Bác sĩ nói, đạn ở giữa ngực, dữ nhiều lành ít.
Bé rất muốn hỏi một tiếng, vì sao.
Hạ bảo bối mím môi, cô vốn tưởng rằng, Hạ bảo bối sẽ hỏi cô vì sao, không ngờ, bảo bối một câu nói cũng không hỏi, chỉ nói muốn gặp cô, gặp thì đã sao, cô rất rõ ràng, Hạ bảo bối muốn nói cái gì.
Một ít, cô không thể trả lời lời.
Hạ bảo bối thật biết Hạ Thần Hi đang suy nghĩ gì, bé nói, “Mammy, con biết, mẹ nhất định có nguyên nhân của mình, con cũng không hỏi mẹ, con tin mammy, sẽ không làm thương tổn người mẹ yêu.”
”Mẹ hận anh ta.” Hạ Thần Hi một chữ một trận nói, thanh âm băng lãnh, sắc bén hữu lực.
Hạ bảo bối ngẩn ra, mammy hận daddy?
Vì sao?
Bé không thể lý giải, không phải mammy thiếu daddy sao? Vì sao lại hận daddy? Bé thật không rõ ràng lắm, chỉ là, bé biết, mammy hiện tại không muốn gặp bé, cô muốn đi đâu, cô lại muốn làm gì?
Hạ bảo bối hiểu biết Hạ Thần Hi, như Hạ Thần Hi hiểu biết Hạ bảo bối.
Hạ Thần Hi nói, “Mammy muốn đi châu Âu một chuyến.”
”Hiện tại?”
”Là!”
”Mammy!” Hạ bảo bối thanh âm nhịn không được cất cao, “Mẹ bây giờ đi châu Âu làm cái gì? Mẹ có biết hay không, daddy còn nằm ở trong phòng bệnh, sống chết chưa biết, nếu là cha chết thì làm sao?”