Meo meo kêu lên, muốn lên lầu, dường như muốn dẫn cô tới phòng của mình, Hạ Thần Hi nói, “Meo meo, qua đây.”
Meo meo đi qua, sau đó nhảy vào trong lòng Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hicũng không lên lầu, Hạ Thần Hi mở cử sổ ở tầng một, bên ngoài cửa có một bộbàn ghế, ly trà không hề dính một hạt bụi.
Đối diện với ban công có một dãy biệt thự, Hạ Thần Hinheo mắt lại, trong lúc vô ý phát hiện đối diện có rất nhiều camera đang giám sát nơi này, lúc vừa tới đây cô đã phát hiện trên cây ngô đồng lắp đặt rất nhiều camera.
Toàn bộ tiểu trấn, bất luận là góc nào cũng đều bị giám sát.
Đây không phải là một tiểu trấn bình thường.
Hạ Thần Hi cũng không sợ hãi, nếu là nhà của cô thì bây giờ cô trở về cũng không có gì phảie ngại? Hạ Thần Hi ngồi xuống, hơi nhắm mắt lại, nghe động tĩnh chung quanh.
Sau khi mất đi đứa con của mình, thính lực của cô giờ đây rất tốt. Động tĩnh trong vòng 50 mét đổ lại cô chỉ cần tĩnh tâm thìcơ bản có thể nghe được.
Trong tiểu trấn cũng không có nhiều người, bên cạnh cũng không có người, chỉ là có một dãy biệt thự rất đông người, đi tới đi lui,có rất nhiều thanh âm gõ bàn phím liên tục, Hạ Thần Hi hơi nghiêng tai để phán đoán vị trí.
Ngồi trong phòng kia hẳn là bộ phận tình báo, tiểu trấn này chắc là khu vực phụ thuộc của tập đoàn Hỏa Vân. Người trong tiểu trấn toàn là người một nhà, cho nên, mới có thể đề phòng nghiêm ngặt như vậy...
Bên trái nhà cô cách ba dãy biệt thự là tòa nhà tình báo, cách ngã tư 100 métgiao thông rất tiện lợi, hơi cao một chút để tiện giám sát. Trong biệt thự, có ít nhấthai mươi người, côtừ phía dưới đi qua.
Rèm cửa sổ đóng kín không kẽ hở, không lộ ra chút âm thanh cùng tiếngđộng.
Bây giờ, bọn họ cũng đều biết cô đã trở về.
Nàng đã tám năm chưavề nhà, đối với bọn họ mà nói, cô đã bịxem như là người từ nơi khácđến, rốt cuộc bọn họ sẽ đối xử như thế nào với người từ nơi khác đến, cô rất tò mò, cô chuẩn bị tâm lý thật tốt và chờ đợi...
Bọn họ nhất định sẽ cho người quản lý cô thật kỹ.
Hạ Thần Hi đợi một giờ, cũng không có một chút động tĩnh gì, cô cũng không sốt ruột mà nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên, nghe thấy tiếng còi xe, có một chiếc xe chầm chậm từ xa tới, Hạ Thần Hi hơi mở mắt.
Hai chiếc xe chống đạn Lincoln đã dừng ở dưới gốc câyngô đồng, từ trên chiếc Lincoln cuối cùng bước xuống có bốn vệ sĩ, đứng chắp tay, trên chiếc xe Lincoln đầu tiên có một người đàn ông cao to bước xuống có mái tóc màu nâu, đeo kính râm.
Trong đình viên, Hạ Thần cũng không thấy rõ, chỉ biết là là một người đàn ông có khí thế sắc bén.
Hạ Thần Hi vừa mới nghĩ như vậy, người đàn ông kia đã đẩy cửa nhà cô rồi một thân một mình tiến vào.
Hạ Thần Hi ôm meo meo đứng dậy, ra cửa biệt thự. Người đàn ông cũng vừa bước vào biệt thự, bỏ chiếc kính râm ra, hắn có một mái tócmàu nâu, đôi mắt màu xanh da trời rất đẹp. Có tướng mạo điển hình của người Âu cao to, tuấn mỹ, ngũ quan thâm thúyrất mê người.
Hai người đối mặt.
Hắn mỉm cười, kính râm cài ở trên vạt áo, “Thần Hi, đã lâu không gặp.”
Hạ Thần Hi hơi ngẩn ra, có chút hoảng hốt khi nghe người đàn ông nói chuyện.
Khuôn mặt của hắn, rất quen thuộc dường như đã từng tới nhà cô, hắn và anh trai cô dường như làbạn rất thân.