Hạ Thần Hi đi ra cửa phòng, nghe thấy tiếng ho khan, cô theo thang lầu xuống lầu, cô nhìn thấy hắc quả phụ vội vội vàng vàng xuống lầu, Hạ Thần Hi đến lầu hai, Tiêu Tề đang ngồi ở trên ban công, ho rất lợi hại.
Dưới chân của anh ta rơi lả tả một khăn tay màu trắng.
Trên khăn tay, có một ít vết máu không nhỏ.
Hạ Thần Hi khóe mắt khẽ động, vết máu? Cô đang nghi hoặc, hắc quả phụ bưng nước vội vã đi lên, liếc nhìn cô một cái, không nói gì, bưng nước đi vào, khuyên Tiêu Tề uống thuốc, Tiêu Tề uống thuốc, dựa vào ghế mây nghỉ ngơi.
Hắc quả phụ nhặt khăn tay lên, thu thập xong, lúc này mới ra, đóng lại cửa.
"Tiêu Tề làm sao vậy?"
"Cô sẽ quan tâm sao?" Hắc quả phụ hỏi lại, lạnh lùng cười, trong lòng Hạ Thần Hi có dự cảm không tốt.
Tiêu Tề lần này cử chỉ khác thường, không đếm xỉa Hỏa Vân, đem cô bắt cóc đến sa mạc, mỗi ngày giam giữ, lại không làm ra chuyện tình có lỗi với cô, chỉ là muốn cô ở cùng anh ta, cô từ trong ánh mắt của anh ta nhìn thấy tuyệt vọng, thống khổ.
Ưu thương, bi ai.
Tất cả đều là mặt trái cảm xúc.
Tự tình này đó là Tiêu Tề không có, Tiêu Tề là một cường giả, là một phương kiêu hùng, anh ta không nên có cảm xúc như vậy, trừ phi... Hạ Thần Hi không dám nghĩ, sẽ không, sẽ không.
Thân thể anh ta xưa nay rất khỏe mạnh.
Cô biết nội bộ Hỏa Vân đều kiểm tra tình hình sức khỏe, nửa năm có một lần kiểm tra sức khỏe, nếu là thân thể có chuyện, đã sớm phải biết, cũng phải nhận được trị liệu, Tiêu Tề không thể có bệnh gì không thể trị.
"Anh ta rốt cuộc làm sao vậy?" Hạ Thần Hi nghiêm nghị hỏi, "Nhìn từ trên xuống, cô là người thân cận nhất của anh ta, nhất định biết tình huống của anh ta."
Hắc quả phụ lạnh lùng cười, có chút cay đắng, "Hạ Thần Hi, cô quá coi trọng tôi, rất nhiều chuyện của Tiêu Tề, tôi cũng không biết, anh ta đêm nay ho ra máu, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, trước đây tôi chưa từng thấy anh ta như vậy."
Chính là bởi vì như vậy, cô mới cảm thấy lo sợ bất an, phảng phất có chuyện gì sắp phát sinh.
Hạ Thần Hi nghi hoặc, anh ta đang khỏe mạnh, liên bị như vậy cũng không biết sao?
"Anh ta hiện tại thế nào?"
"Thân thể rất suy yếu, tôi khuyên anh ta rời sa mạc, làm một lượt kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ, anh ta không nghe, anh ta nói chỉ là chút bệnh vặt, không có gì đáng ngại, thậm chí bảo tôi không được nói với cô, Hạ Thần Hi, hình trạng sức khỏe của anh ta rất tệ cô biết không?" Hắc quả phụ nghiêm nghị nói, "Đều là do cô làm hại."
"Nếu như Tiêu Tề có một vạn nhất, cũng là cô làm hại, nếu như không phải cô mấy năm này mai danh ẩn tích, anh ta cũng sẽ không ưu tư lo lắng, cũng sẽ không bị bệnh."
Hạ Thần Hi á khẩu không trả lời được, hắc quả phụ đối với Tiêu Tề, thật sự là bị che hết cả mắt, mặc kệ là chuyện gì cũng có thể đổ lỗi cho cô, cô cũng rất vô tội, cô có lỗi gì?
Nếu như Tiêu Tề thực sự sinh bệnh, nên rời sa mạc, đến bệnh viện tiếp thu trị liệu, không phải trốn ở trong sa mạc, một mực nhớ lại quá khứ tốt đẹp.
Chuyện này đối với bệnh tình của anh ta, chẳng ích gì.
Cô muốn đi vào xem anh ta, hắc quả phụ cản lại, "Hạ Thần Hi, anh ta mệt mỏi, cô để anh ta nghỉ ngơi, cô có gì, ngày mai hãy nói với anh ta."
"Cô..."
Hắc quả phụ không sợ e ngại nhìn cô, Hạ Thần Hi phất tay áo lên lầu, không nhìn thì không nhìn, ngày mai tự sẽ nhìn thấy.
Một đêm này, cô ngủ đến độ bất kiên định, mơ tới một ít cảnh đáng sợ trong mơ, mơ thấy Tiêu Tề một thân toàn máu ngã xuống ở trước mặt cô, sau lưng là khuôn mặt Đường Bạch Dạ dữ tợn tươi cười, Hạ Thần Hi hoảng sợ, từ trong mộng tỉnh lại.
Một thân mồ hôi lạnh.
Cô làm sao lại mơ như vậy?
Hạ Thần Hi bưng đầu, vô cùng đau đầu, Tiêu Tề không nghe khuyên bảo, nên làm cái gì bây giờ?