Tối hôm ấy Dương chở cả Thảo tới, đối với Hạnh thì gặp Thảo không thành vấn đề nhưng gặp Dương lại là cả một vấn đề vô cùng to lớn.
Chuyện qua lâu như thế rồi nhưng khi Dương nhắc lại hãy vẫn cảm thấy ngượng đến chín mặt. Nhưng rồi cô cũng tặc lưỡi cho qua vì dù sao đây là bữa cơm gia đình nhà chủ mời khách, hơn nữa còn có mẹ Phong ở nhà nữa nên cô sẽ không ngồi cùng ăn.
Chỉ thương cho con gái bé nhỏ chưa hiểu chuyện, sợ con gái sẽ tổn thương khi không được ngồi ăn cùng Phong như mọi ngày.
Hạnh dọn tất cả đồ ăn ra bàn rồi định dẫn con lên trên phòng thì Phong gọi lại.
- cô định dẫn con bé đi đâu?
- Tôi dẫn con bé lên trên phòng thôi, tôi đã cho con bé ăn rồi.
- cô làm thế không sợ con bé sẽ tổn thương sao?
- nhưng bây giờ mẹ Anh đang ở đây hơn nữa nhà anh lại có khách. Tôi không muốn mẹ anh làm khó tôi những ngày sau này.
- có tôi ở đây thì không có ai có thể làm khó mẹ con cô cả. Cô ra ngoài ăn cơm đi.
- Anh điên à.
- Tôi không muốn cãi nhau, mau đi.
Phong bế bé Nhi ra ngoài trước, Hạnh không còn cách nào khác đành lủi thủi theo sau.
Sự có mặt của Hạnh và bé Nhi không làm ảnh hưởng gì tới Dương, khuôn mặt anh ta vẫn lạnh lẽo không hề biến sắc. Chỉ có mẹ Phong và Thảo là tỏ rõ thái độ.
Lần này Phong thực sự đã làm khó Hạnh rồi.
Mẹ à! Mau kết hôn - chương 31.
Mẹ Phong nhìn Hạnh có thái độ không hài lòng.
- bé Nhi có thể ngồi lại nhưng con thì không?
Bé Nhi nghe mẹ Phong nói như thế thì tròn xoe mắt nhìn, một lát sau mắt nó rưng rưng nhìn mẹ.
- Mẹ ơi tại sao vậy.?
Chính là cảm giác tổn thương khi bị người khác coi thường, Hạnh đã trải qua cảm giác này quá đỗi nhiều lần nên cô cũng không đau buồn gì quá, chỉ thương con gái chưa hiểu chuyện.
Phong đang định lên tiếng thì Thảo nắm lấy tay mẹ Phong nói.
- bác gái, bác để cô ấy ăn cơm đi. Bây giờ đến bữa cơm rồi mà không để cô ấy ngồi vào đây thì kỳ lắm.
Bà ấy nhìn Hạnh rồi lại nhìn Thảo, sau đó nở nụ cười dịu dàng với Thảo.
- con đúng là một cô gái nhân hậu lại hiểu chuyện, bác thấy mình chẳng thể nào nhìn nhận được một người con gái nào tốt hơn con nữa.
Hạnh chẳng cần nhìn cũng có thể nhận thấy được cái thái độ giả dối của cô ta, chỉ được cái giỏi là màu.
Phong cũng không vì mấy lời nói của Thảo mà để bản thân cảm động, mọi người đều có chuyển biến trong thái độ chỉ riêng Dương là vẫn im lặng. Ngoài cái bộ mặt lạnh lẽo của anh ta ra thì chẳng còn gì khác.
Bữa cơm hôm ấy chỉ có mẹ Phong và Thảo là nói chuyện vui vẻ. Còn những người còn lại thì không ai tham gia vào. Không khí thực sự có chút quái dị.
Bữa cơm kết thúc Hạnh lại là người đứng lên dọn dẹp, tự nhiên cô khao khát được trở về căn nhà riêng của mình. Hàng ngày buôn bán, tối chỉ có hai mẹ con âu yếm với nhau, cuộc sống tuy vất vả nhưng lại yên bình đến lạ.
- cô làm sao thế?
Người đang hỏi Hạnh chính là Dương. Hạnh quay lại nhìn Dương rồi lại vội vã quay đi.
- Tôi làm gì cô à? Đến một cái nhìn cô cũng tiết kiệm với tôi.
Hạnh vội vã quay lại xua tay phủ nhận những điều mà Dương vừa nói.
- Tại sao năm ấy tôi gọi điện cho cô cô không nghe máy?
Gọi điện sao? Gọi khi nào, nhưng tại sao lại gọi cho Hạnh?
Nhìn thái độ của Hạnh Dương không nén nổi tiếng thở dài.
- Cô đúng là đồ ngốc....
Năm ấy khi Hạnh rời khỏi bệnh viện Dương đã một vài lần gọi điện cho cô để hỏi thăm tình hình sức khỏe em bé. Chẳng phải là vì gì cả. Chỉ đơn giản là cái ấn tượng về một cô gái mạnh mẽ, cho dù trải qua khó khăn trong sinh nở không có người đàn ông bên cạnh vẫn cố gắng làm rất tốt. Dương cảm thấy Hạnh chính là muốn cô gái đáng được trân trọng.
Dương theo số điện thoại được ghi trên hồ sơ nhập viện do muốn hỏi thăm tình hình hai mẹ con nhưng Hạnh không nghe máy, khi ấy trong lòng chính là một chút hụt hẫng.
Dương đi được một vài bước thì nghe tiếng Hạnh.
- này đợi đã, anh gọi cho tôi khi nào thế?
Dương xoay người lại, ánh mắt Dương nhìn xoáy vào đôi mắt Hạnh.
- khi cô đưa con rời khỏi bệnh viện Tôi đã gọi cho cô.
- Tôi thực sự không nhớ.
- nếu đã không nhớ thì đừng cố hỏi..
Hạnh thực sự không nhớ là đã nhận được cuộc gọi nào, năm ấy cô chỉ có mỗi một cái điện thoại đen trắng. Sinh con xong ở cữ có khi cả tháng chẳng nhìn lấy điện thoại một lần. Lẽ nào Dương lại gọi thật.
Hạnh cũng thắc mắc lắm nhưng công việc còn nhiều nên cô cũng tạm thời gạt bỏ qua hết mà làm việc. Vừa rửa xong được cái bát thì lại nghe tiếng Phong.
- Anh Dương nói gì với cô vậy?
- không có gì? Chỉ là nhắc lại vài chuyện cũ.
- chuyện cũ? Là chuyện đã giúp cô sinh em bé sao?
Nhắc lại chuyện sinh em bé Hạnh cảm thấy rất ngại. Từ ngại lại chuyển sang một chút bực tức nên liền đem nó ném lên người Phong.
- anh đó, từ lần sau đừng có bảo tôi ngồi ăn cơm với gia đình anh nữa. Anh có biết hôm nay xém chút nữa là tôi khiến con gái tôi tổn thương rồi không?
Nhắc đến chuyện bữa tối Phong lại cảm thấy có lỗi với Hạnh và bé Nhi.
- Tôi xin lỗi, lần này thực sự làm khó cô rồi...
Khi Phong mà Hạnh ở dưới bếp nói vài câu chuyện qua lại thì trên phòng khách Thảo đã bắt đầu tỉ tê tâm sự với mẹ của Phong.
- bác gái lần này về có lâu không?
- Khi nào giải quyết xong chuyện bác sẽ đi. Con với thằng Phong dạo này thế nào rồi.
Nghe Mẹ Phong nhắc tới chuyện tình cảm giữa Phong và cô ta thì khuôn mặt cô ta lập tức chuyển sang buồn thảm.
- anh ấy vẫn giận con về chuyện đi du học bác ạ.
- thằng nhóc này trẻ con quá, con đâu có phải bỏ nó đi đâu.
- con đã cố gắng giải thích nhưng anh ấy không chịu. Bác giúp con đi có được không bác?
- chuyện này con cứ để bác lo, bây giờ nó chưa yêu ai thì chắc chắn trong lòng vẫn còn có con. Con không cần quá lo lắng.
Hạnh rửa xong bát định quay đi dọn dẹp phòng bếp thì có chuông điện thoại, là điện thoại của Mai.
- em nghe ạ.
- Bây giờ mày có rảnh không? Chị em đi chơi phát.
- bây giờ thì không được, em đang bận.
- bận gì? Ngày mai mỗi đứa một nơi rồi.
- các chị đi đâu?
- Bọn ta giải tán cái nghề làm gái rồi, bây giờ thân hình nó cũng không được ngon nghẻ như ngày xưa nữa, với cả cũng chán.
- các chị không ở đây nữa sao?
- đứa nào về quê đứa đấy, tập nuôi gà chăn vịt dần đi là vừa. Bọn tao trước giờ ở đây toàn làm cái nghề này biết gì đâu mà làm nghề khác. Bằng cấp không có cũng chẳng ai thèm thuê đâu...
- các chị đi rồi thì em biết dựa vào ai đây.
Hạnh buồn như thế nhưng Mai không thèm an ủi trái lại còn lớn tiếng quát Hạnh.
- mày thôi cái bài khóc lóc vớ vẩn ấy đi. Ai rồi cũng phải có cuộc sống khác, ở bên nhau mãi thế đ** nào được...
Hạnh im lặng, bên kia vẫn là giọng nói của Mai.
- Nếu mà tối nay bận quá thì sáng mai gặp, thôi không nói nhiều nữa, mày làm việc của mày đi.
Hạnh tắt điện thoại, chẳng hiểu sao lại òa khóc như một đứa trẻ.
Phong đi từ trên lầu xuống nhìn Hạnh khóc sao có thể yên lòng, anh ta đi về phía Hạnh.
- có chuyện gì? Sao cô lại khóc?
- những người bạn của tôi họ sắp rời khỏi đây rồi, sắp chẳng còn ai quan tâm tới tôi nữa rồi...
- là mấy người bạn khi trước đến đây sao? Nhưng sao họ lại rời khỏi.
Hạnh đâu thể nào nói cho Không biết về quá khứ của mấy chị mình, cô chỉ nói.
- họ không tìm được việc ở đây, họ thất nghiệp nên về quê hết.
- công việc sao?
Phong trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lại nói.
- các bạn của cô có năng khiếu gì đặc biệt không?
- các chị ấy không có bằng cấp, nhưng thông minh lanh lợi và bề ngoài khá ổn.
- vậy sao?
Phong suy nghĩ một lát rồi lại nói.
- cô thử hỏi ý kiến các bạn của mình xem. Công ty tôi đang thiếu mấy vị trí bán hàng. Không cần bằng cấp cũng được nhưng phải lanh lợi nói chuyện dễ nghe một chút.
Hạnh nghe Phong nói như thế thì mừng lắm, chắc có lẽ do vui quá nên cô cầm luôn tay Phong mà chẳng có một chút nghĩ ngợi.
- cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm..
Ở mỗi góc cửa, ánh mắt Dương nhìn về phía Phong và Hạnh, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy buồn.
Một người đặc biệt nhưng đã quá lâu chẳng gặp lại, liệu có còn đặc biệt?
Ở trên nhà là tiếng mẹ Phong gọi, Hạnh chạy lên, vẫn là cái ánh nhìn khó chịu của bà ấy.
- bà gọi con có gì không ạ?
- cô gọt một đĩa trái cây với mang nước trái cây lên đây cho con dâu của tôi uống.
- vâng.
Sẵn tâm trạng đang vui nên Hạnh cũng không để ý gì nhiều, cô chỉ biết rằng khi có công việc ở đây rồi thì các chị sẽ không phải về quê nữa, sẽ được ở bên cạnh các chị lâu hơn. Có các chị ở cạnh tâm trạng của cô cũng an yên hơn rất nhiều..
Tâm trạng vui vẻ nên mọi chuyện cũng tốt hơn, làm việc cũng thoải mái hơn, thấy Hạnh vui Phong cũng cảm thấy vui lây.
- vẻ mặt như thế nhìn có phải dễ chịu hơn không, cô cứ tối ngày cau có không sợ sẽ già trước tuổi sao?
- anh thì hiểu thế nào được. Mà thôi tâm trạng đang vui không nhắc chuyện buồn.
- này...
- gì?
- trả lời cộc lốc với người đã tạo công ăn việc làm cho bạn cô thế à?
- trả lời với một người khiến tôi trở thành một kẻ vô gia cư như thế đã là quá lịch sự rồi.
- Cô đúng thật là, lòng tốt mà đặt vào chỗ cô thì chẳng thể nào được ghi nhận.
- ghi nhận cái gì? Các chị ấy làm việc cho anh phải bỏ công sức ra thì mới được nhận lương. Anh có cho không đâu mà anh bảo người ta phải biết ơn.
Hạnh muốn cảm ơn Phong lắm nhưng lại chẳng thể nói ra được, chắc có lẽ cách nói chuyện của Phong quá thoải mái nên Hạnh cũng không câu lệ gì lễ nghĩa.
Hạnh đem đĩa trái cây lên trên phòng khách, đĩa trái cây được bày trí vô cùng đẹp mắt, một người khó tính nhưng mẹ Phong cũng không thể có gì mà phàn nàn.
Từng có thời gian làm trong nhà hàng quả nhiên chiếm ưu thế khi trở thành giúp việc. Sau khi làm xong tất cả mọi việc rồi thì Hạnh vui vẻ lấy điện thoại gọi cho Mai, tin tốt như vậy sao có thể để trong lòng.
Hạnh còn chưa kịp gọi thì đã nhận ngay được điện thoại từ Ngọc, cô nghe máy định thông báo tin vui cho Ngọc thì đầu dây bên kia là giọng nói của Ngọc vô cùng hốt hoảng.
- Tđn thằng Nam nó lại dán giấy tìm mày khắp nơi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nghe thấy như thế Hạnh cảm thấy kinh ngạc lắm.
- nó tìm em làm gì?
- tao làm sao biết được, nói rõ ràng là tìm mẹ con mày. Chết mẹ mày rồi, lo mà chuẩn bị về nối lại tình xưa nghĩa cũ với nó đi em ạ.
Nghe thấy cái tên thằng Nam thôi là Hạnh đã cảm thấy bực tức trong lòng, tâm trạng đang vui cũng chỉ vì thế mà bay mất. Cái thằng khốn kiếp ấy, rốt cuộc nó tìm cô để làm gì?