Mẹ À! Mau Kết Hôn

Chương 33



Mấy chị em kéo nhau tới phòng làm việc của Phong, trước khi tới Hạnh cũng gọi điện cho Phong để thông báo trước sợ anh ta có việc bận.

Ngọc: Không biết có được việc gì không mà tốn toi mất mấy trăm nghìn mua bộ quần áo tử tế.

Mai: Sao mày không mặt luôn quả quần đùi sát háng ấy đến công ty mà xin việc?

Ngọc: Xin lỗi mày nhé, liêm sỉ chị đây vẫn còn đầy..

Các chị ấy lúc nào cũng vui vẻ như vậy, Hạnh cảm thấy sau bao nhiêu bất hạnh thì mình vẫn may mắn vì gặp được các chị.

Ở nhà thằng Nam..

Lúc này thì mẹ nó đang khóc hết nước mắt vì chuyến hàng của thằng Nam đã bị công an phát hiện. Dường như không phải tự nhiên mà có một người nào đó đã báo, vậy là toàn bộ số hàng của nó đều đã bị tịch thu hết..

- Trời ơi là trời, con ơi là con, ham hố cho lắm vào rồi bây giờ sắp thành người không nhà đến nơi rồi.

- Mẹ thôi đi có được không, con đang đau hết cả đầu lên đây này.

- Thế bây giờ mày tính làm sao, vợ mày nó cũng ôm bụng bầu về nhà nó rồi, đơn ly hôn nó cũng để đây rồi, mày mất hết rồi con ạ.

- mẹ cứ bình tĩnh đi xem nào. Cái vụ hàng giả này chỉ cần ít tiền là xong. Còn vợ thì con đang đi tìm cái Hạnh rồi, mẹ không phải lo.

- Mày nghĩ nó sẽ về với mày à;, sao mày ngây thơ thế?

- nó ngốc như thế bây giờ con đi tìm gặp được con chả sướng bỏ mẹ. Mẹ cứ để yên cho con sắp xếp..

- bây giờ mất hết tiền rồi, nhà vợ mày nó mà lật mặt nó đòi lại vốn thì chết con ạ. Còn có nước mà bán nhà.

Thằng Nam mấy ngày gần đây cũng rất đau đầu vì cái vụ hàng giả, nó có nguy cơ phải đối mặt với án tù, mức phạt cũng không phải là nhỏ. Khả năng phải bán cả nhà đi để mà đền, còn lương của công nhân chưa thanh toán. Vợ thì không ở lại nữa mà nhất định đi về, lần này gia đình bên đó mà đòi số tiền 2 tỷ là coi như thằng Nam tay trắng.

Cái tính cách của nó đến chết cũng không thể nào mà thay đổi được. Vợ vừa bỏ đi được vài ngày đã đăng tin tìm Hạnh, hay nó muốn tìm Hạnh về để gánh chung số nợ kia với nó.

Nó suy tính trong đầu trăm phương ngàn kế để giải quyết mọi thứ, bên cạnh đó hàng giờ vẫn đi dán tờ rơi để tìm Hạnh. Thật sự mà nói thì không hiểu trong cái đầu bã đậu của nó chứa những cái gì.

Bình thường thì các chị nói chuyện rất chợ búa, nhưng khi đứng trước mặt Phong Thì người nào người đấy lại vô cùng ra dáng thùy mị nết na, đàng hoàng lịch sự.

Phong: Nãy giờ tôi cũng đã nói sơ qua về công việc của các cô rồi. Nếu như các cô đồng ý với các điều khoản mà tôi đưa ra thì có thể tới làm việc ngay ngày hôm sau. Vì bên bộ phận bán hàng cũng đang cần người gấp.

Theo như những gì mà Phong nói thì tính ra mức lương cũng không dưới 7 triệu một tháng nếu làm việc tích cực. Chưa kể các khoản thưởng theo tháng nếu như doanh số cao và khoản thưởng của năm vì công ty Phong cũng khá lớn.

Đương nhiên là các chị không từ chối, vì chẳng phải ai cũng may mắn tìm được một công việc tốt tại một công ty ổn định cả. Dù chỉ là làm hợp đồng thôi nhưng cũng đã quá tốt rồi.

Lúc đi về định rủ Hạnh đi ăn thì Hạnh nói.

- em còn phải mua đồ về nấu cơm nữa, bây giờ cũng đã gần trưa rồi.

Ngọc: cơm nước cứ bù đầu lên như thế à? Cứ buổi sáng thì lo bữa trưa, buổi trưa lo bữa tối rồi đến tối lại lo bữa sáng mai à?

- Em làm giúp việc mà, biết làm sao được.

Vân: Thôi nghỉ mẹ cái công việc ấy đi. Bảo anh ta cho đi bán hàng giống như bọn chị, chị em đi làm với nhau chả vui hơn à?

Ý kiến hay như thế mà Hạnh lại không nghĩ ra, sau khi chào các chị Hạnh lập tức quay lại công ty của Phong. Nhìn thấy Hạnh quay lại Phong ngạc nhiên lắm.

- cô quên chuyện gì sao?

- Tôi muốn hỏi anh một chuyện.

Nhìn thái độ của Hạnh nghiêm túc nên Phong cũng dừng tất cả mọi công việc đang làm dở để nghe Hạnh nói.

- cô có chuyện gì thì cứ nói.

- Tôi không muốn làm giúp việc cho nhà anh nữa....

Câu nói của Hạnh tự nhiên khiến Phong cảm thấy nhói ở tim. Chẳng lẽ nào Hạnh lại muốn đi theo Dương sao, chẳng lẽ nào anh Dương đã nói gì đó với Hạnh nên khiến cho cô muốn rời khỏi.

- cô ở nhà tôi cảm thấy khó chịu đến vậy sao? Cảm thấy chán ghét đến như thế à?

- Anh bị điên à? Nói vớ vẩn cái gì vậy.

- Tôi biết là dạo gần đây công việc của cô rất vất vả, nhưng mà vài ngày nữa mẹ tôi đi rồi, cô sẽ không phải làm nhiều nữa. Cô nhất định muốn đi sao.

- này....

- Đúng là người đàn ông ấy đẹp trai thật, cũng có thể là quan tâm cô thật lòng. Nhưng mà dù sao cũng chỉ mới quen cô đâu có thể tùy tiện đi theo người ta như thế...

Hạnh càng nghe càng không hiểu Phong nói gì, cô muốn nói gì đó để hỏi xem anh ta đang có suy nghĩ gì thì anh ta lại càng nói nhiều hơn. Cuối cùng không chịu được Hạnh cầm luôn quyển sổ ở trên bàn ném vào người anh ta.

- anh có im đi không, nói vớ vẩn cái gì vậy.?

- vậy cô muốn đi đâu?

- Tôi muốn nghỉ làm giúp việc để đi bán hàng với các chị. Anh nào đẹp trai quan tâm gì ở đâu ra vậy?

Lúc này thì tâm trạng của Phong mới trở về thực tại, từ nãy đến giờ anh nói vớ vẩn liên thiên cái gì đến chính bản thân anh cũng không rõ. Cho dù là Hạnh có đi theo Dương thật thì anh cũng đâu có là gì mà có quyền cấm cản, vậy lý do tại sao mà tâm can cứ cảm thấy khó chịu.

- này, tôi nói anh có nghe thấy gì không vậy? Tôi không muốn làm giúp việc nữa, tôi muốn đi bán hàng.

- đi bán hàng rất là nguy hiểm.

- Tôi ra ngoài bao nhiêu lần rồi có ai động chạm gì tới tôi đâu, tính dọa tôi à.?

- Nhưng mà công việc không vất vả, không phải nắng mưa gì, cô đi bán hàng như thế này suốt ngày phơi mặt ra ngoài đường vất vả lắm.

- Nhưng mà tôi thấy còn hơn là phải ở nhà nhìn thái độ của những người xung quanh anh.

- vậy cô nghĩ ra ngoài bán hàng không phải nhìn mặt nhìn thái độ của khách hàng à.?

- thế nói tóm lại là anh có cho tôi đi bán hàng không?

Nếu như Phong đồng ý ý để cho Hạnh đi bán hàng thì đồng nghĩa với việc là Hạnh sẽ rời khỏi nhà Phong, bé Nhi cũng sẽ đi khỏi. Mà Phong thì không muốn như thế nên tìm đại một lý do.

- Tôi cũng muốn để cô đi bán hàng lắm nhưng nếu như cô đi bán hàng thì một trong ba người chị của cô sẽ có một người không được đi.

- Anh nói như thế là có ý gì? Không phải hôm qua anh nói là còn rất nhiều vị trí sao?

- đấy là hôm qua, từ hôm qua đến nay người ta ứng tuyển nhiều lắm, tôi lại lỡ nhận lời hứa rồi. Làm tổng giám đốc không thể nào nuốt lời được, như thế nhân viên người ta sẽ coi thường.

- thực sự là không còn vị trí nào nữa?

- Tôi xin lỗi, nhưng mà cô cứ yên tâm đi, nếu như có tôi chắc chắn sẽ để cho cô đi làm mà.

Hạnh bực bội đi về nhà, không được cái việc gì mà tốn mất 30 phút cuộc đời, còn chưa đi chợ mua được bất cứ thứ gì cho bữa trưa. Đời căn bản lãng xẹt.

Hạnh đi siêu thị mất 15 phút, trở về nhà cũng hơn nửa tiếng, cô về đến nhà cũng đã là buổi trưa rồi.

Hạnh về tới thì thấy Thảo đang ở trong nhà, cô cũng chào hỏi coi như lễ nghĩa vì mình chỉ là người giúp việc.

Nhưng Thảo không thèm trả lời, cô ta nhìn Hạnh mặt vô cùng vênh váo.

Nếu như Hạnh để ý đến cái vẻ mặt của cô ta thì chắc chắn sẽ thấy bực tức, nên Hạnh cũng chẳng thèm nhìn. Cô còn rất nhiều việc phải làm, hơi đâu mà để ý đến con người như Thảo.

Hạnh cố gắng để nấu bữa trưa một cách nhanh nhất, nhưng mọi cố gắng của Thảo dường như đều bị mẹ của Phong phủ nhận khi bà ấy bắt đầu tỏ thái độ.

- Cô đi đâu từ sáng tới giờ?

Hạnh đang nhặt rau cũng phải ngưng lại để trả lời bà ấy.

- Con đi ra ngoài có chút việc ạ.

- bây giờ cô đang là người làm nhà này, cô đi đâu làm gì thiết nghĩ cũng phải báo cho chủ một tiếng. Trước khi đi làm cô không có học qua những điều này à?

Vẫn là cái kiểu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại rất trì triết người khác, nhưng Hạnh vẫn cố gắng nhịn, người giúp việc mà, cần phải nhịn.

- Lần sau con sẽ chú ý ạ...

Bà ấy lườm Hạnh một cái rồi đi ra ngoài, chẳng biết Thảo đã nói gì với bà ta mà bà ta lại có ác cảm với Hạnh đến như thế...

Bình thường thì buổi trưa Phong ăn cơm ở công ty, thời gian nghỉ ngơi cũng có giới hạn nên anh không về nhà. Nhưng từ lúc mẹ trở về mẹ lại có thái độ với Hạnh nên Phong cảm thấy không yên tâm. Sợ rằng Hạnh sẽ bị bắt nạt, sợ rằng một lúc nào đó cô sẽ tự ý bỏ đi, chẳng hiểu tại sao lại sợ quá nhiều thứ đến như vậy.