Mê Án Đường Triều

Chương 52: Danh tiếng



"Hiện trường vụ án nằm ngay trước cửa phòng các ngươi, tối hôm qua các ngươi có phát hiện ra sự việc gì bất thường không? Chẳng hạn như nghe thấy âm thanh gì đó." Viên đại nhân nói vọng vào trong phòng.

"Bây giờ tại hạ có thể ra ngoài được không?" Trần Cẩn Phong hỏi.

Viên đại nhân hiểu lí do nãy giờ Trần Cẩn Phong vẫn ở trong phòng, ông mỉm cười, các nếp nhăn trên mặt xô vào nhau tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xệ xuống. Trần Cẩn Phong mở cánh cửa, cố gắng lách qua thi thể, cẩn thận đi đến trước mặt Viên đại nhân. Tiếp sau đó Tấu Thái Tiêu, Trình Xung và Tiểu Đào cũng lần lượt đi ra ngoài, đứng bên cạnh Trần Cẩn Phong.

Đến khi nhìn rõ nam tử trước mắt, Viên đại nhân hơi sững người. Đôi mắt đen tuyền tựa hạt châu tỏa ra ánh nhìn mê người, sáng lấp lánh như vì tinh tú trên trời. Ông không ngờ một công tử anh tuấn như chàng lại sở hữu một bộ óc tài ba như vậy, không phải người đời vẫn thường nói rằng không có ai hoàn hảo sao?

"Viên đại nhân." Trần Cẩn Phong thấy Viên đại nhân không đụng đậy liền gọi khẽ ông: "Viên đại nhân."

Viên đại nhân hoàn hồn, ho nhẹ hai tiếng để che giấu đi tình cảnh ngượng ngập ban nãy.

"Đêm hôm qua tại hạ không nghe thấy bất kì tiếng động nào cho đến khi đại nhân đến đây vào sáng nay." Trần Cẩn Phong không nói ra chuyện bị theo dõi, chàng cảm thấy nếu nói ra sẽ khiến vụ án càng thêm phức tạp. Huống hồ ban nãy chủ quán cũng nói những khách trọ ở đây đều là khách quen, chỉ có bốn người họ là tối qua mới tới. Nếu hung thủ là người theo dõi chàng thì người đó chắc chắn không ở lại trong quán này. Một khi mục tiêu mà hung thủ nhắm tới là chàng thì chắc chắn hắn sớm muộn cũng sẽ xuất hiện lần nữa, bây giờ cáo trạng việc này lên quan phủ chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ.



Viên đại nhân gật đầu, trong mắt ông tràn ngập ý cười, ông nói: "Vị tiểu huynh đệ này nên xưng hô với cậu thế nào nhỉ?"

Trần Cẩn Phong nắm tay thành quyền, thưa: "Tại hạ tên Trần Cẩn Phong."

"Trần Cẩn Phong?" Ánh mắt Viên đại nhân dành cho chàng liền thay đổi: "Cậu là Trần Cẩn Phong nào?"

"Còn có thể là Trần Cẩn Phong nào nữa, chính là Văn Trạng nguyên Trần Cẩn Phong của khoa thi năm nay." Tấu Thái Tiêu vội vàng tiếp lời.

"Vậy sao, cậu chính là Trần Trạng nguyên Trần Cẩn Phong, người đã phá giải được vụ án sát liên hoàn ở quán trọ Duyệt Lai mà nổi tiếng khắp kinh thành đó sao?" Nhìn gương mặt Viên đại nhân mới biết hóa ra những nếp nhăn trên mặt ông cũng biết cách thể hiện biểu cảm vui vẻ.

"Chính là tại hạ, nhưng vụ án đó tại hạ chỉ góp một chút công sức như thêu hoa trên gấm thôi, không đáng nhắc đến." Trần Cẩn Phong khiêm tốn nói.

Niềm vui sướng đã không thể miêu tả bằng lời nói, Viên đại nhân chắp tay thi lễ với Trần Cẩn Phong, đoạn nói: "Không biết Trần đại nhân tới, hạ quan thất trách rồi. Xin mời Trần đại nhân di chuyển tới tư thất của hạ quan có được không?"

Trần Cẩn Phong cũng chắp tay, nói: "Viên đại nhân gọi ta là Cẩn Phong là được rồi, Trạng nguyên chỉ là một danh hiệu, triều đình vẫn chưa ban cho Trần mỗ chức quan nào, gọi Trần đại nhân, tại hạ tự thấy hổ thẹn."

Viên đại nhân vui vẻ nói: "Đâu có đâu có, chuyện triều đình tấn phong chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Hạ quan có cơ hội được diện kiến Trần đại nhân là phúc ba đời của hạ quan. Danh tiếng của ngài đã lưu truyền khắp làng trên xóm dưới, có ai là không biết tới ngài."

Trần Cẩn Phong mỉm cười, đáp: "Không cần phải tới quý phủ đâu, mấy người bọn ta cần lên đường gấp, xin đại nhân hãy hạ lệnh cho chúng ta được di chuyển."



"Đây là việc đương nhiên, có điều, vụ án trước mắt này ban nãy hạ quan thấy Trần đại nhân nói rất có lí, mong ngài có thể chỉ điểm cho hạ quan một ít." Viên đại nhân nhìn Trần Cẩn Phong bằng ánh mắt đầy kì vọng.

Trần Cẩn Phong hơi ngượng ngùng, vị Viên đại nhân trước mặt có lẽ tuổi tác cũng tương đương với phụ thân chàng nhưng một câu hạ quan, hai câu đại nhân, lại còn muốn nhờ chàng chỉ điểm, thực sự khiến chàng không kịp thích ứng. Chàng cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Viên đại nhân, những người làm bị sát hại này đều là những người có thể lực cường tráng, hung thủ có thể dùng một thanh kiếm đâm xuyên họng, chứng tỏ võ công của hắn đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần. Ngài hãy cứ bắt đầu điều tra từ thị trấn này trước, xem xem những người có võ công cao cường lại hoạt động ở thị trấn trong khoảng thời gian này có những ai, điều tra hành tung tối qua của bọn họ, có lẽ sẽ kiếm được chút manh mối."

"Nếu không phải cư dân ở trong thị trấn mà là người ngoại lai tới gây án thì hạ quan nên xử trí thế nào?" Viên đại nhân hỏi.

"Nếu là người ngoại trấn tới đây gây án thì với sức của một mình ngài sợ là sẽ không đủ, nếu điều tra toàn thị trấn mà vẫn không có kết quả, ta nghĩ hung thủ đã sớm cao chạy xa bay. Thế này đi, ngài có thể gửi tấu sớ lên triều đình, liên kết với một vài huyện trấn gần đây, đặc biệt chú ý tới những người mới tới, nói không chừng có thể điều tra ra được gì đó." Trần Cẩn Phong giải thích.

Viên đại nhân gật đầu, trên mặt ông hiện rõ sự sùng bái đối với Trần Cẩn Phong.

* * *

Gió lạnh xào xạc thổi, có lẽ vì không nhìn thấy ánh mặt trời, những hòn đá lạnh lẽo chốc chốc lại nhỏ nước xuống dưới, khiến cho con đường xuyên núi vốn đã không to nay lại càng ẩm ướt nhớp nháp. Một bóng người xuất hiện trong con đường, người này khoác áo choàng màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng màu vàng. Hình cái đầu sói trên mặt nạ đang nhe nanh dữ tợn trông vô cùng quỷ dị. Người đó vội vàng đi tới cuối đường hầm, cùng với chuyển động của cơ thể, lớp áo màu vàng dưới áo choàng thoắt ẩn thoắt hiện.

Ở cuối đường hầm là một bức tường đá, người đó đi đến trước bức tường, dùng tay xoay viên đá hình tròn bên cạnh tường đá, "uỳnh" một tiếng, bức tường liền chuyển động lên trên, để lộ một hang động bên trong. Người đeo mặt nạ vàng tiến vào trong, bức tường đá lại hạ xuống nặng nề sau lưng hắn.

Đây là một cơ quan vô cùng tinh vi, nhìn từ bên ngoài sẽ tưởng rằng bức tường đá là điểm cuối cùng của đường hầm, ai ngờ rằng khi bức tường được kéo lên, bên trong lại là cả một hang động rộng lớn. Xung quanh hang động, cứ cách một đoạn lại thắp một ngọn đuốc, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ hang. Hang động có hình dáng thuận theo địa thế của ngọn núi, ở phía ngoài là một khoảng trống lớn, từ dưới nối lên trên bằng bậc thềm. Sau khi bước lên bậc thềm, phía trên lại là một khoảng không rộng lớn. Ở nơi sâu nhất của khoảng không là một bộ ghế giường nối liền một thể với những tảng đá dưới đất. Nói là ghế giường không hề khoa trương một chút nào, bởi độ dài đủ cho một người nằm, độ rộng bằng một nửa độ dài. Trên ghế bày một tấm da hổ có những đường vằn đen đan xen với màu lông vàng. Trên lưng ghế bày một cái đầu sói xám đang há miệng, máu nhỏ ròng ròng, tựa như nó đang quan sát mọi thứ trong hang. Vị trí đôi mắt được thay thế thành đá hồng ngọc tạo cảm giác như hai mắt của cái đầu sói cũng đang nhỏ máu.



"Tham kiến tông chủ." Người đó quỳ một chân, cúi đầu chắp tay về phía trước: "Chướng ngại đã được giải quyết."

"Tốt, rất tốt, đứng dậy đi." Người trả lời cũng mặc áo choàng màu đen, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ đồng hình đầu sói, điểm khác biệt duy nhất với người đang quỳ là mặt nạ của hắn màu đỏ như máu tươi. Trong hang động âm u sâu hun hút này, kết hợp với áo choàng đen khiến nó trông rất nổi bật, cũng rất nguy hiểm.

"Đường chủ Đông đường trở về rồi sao?" Người đeo mặt nạ vàng đứng dậy, cất giọng hỏi.

"Đây không phải vấn đề ngươi nên quan tâm. Việc của ngươi là hoàn thành thật tốt nhiệm vụ lần này." Người đeo mặt nạ đỏ nghiêm giọng nói.

"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay đây." Người đeo mặt nạ vàng cúi người sau đó rời đi.

"Khoan đã." Tông chủ quay người lại, đối lưng với người đeo mặt nạ vàng: "Phải cực kì cẩn thận, lần này đối thủ chúng ta phải đối phó không hề tầm thường."

"Xin tông chủ yên tâm, Nam đường tuyệt đối sẽ không để tông chủ mất mặt." Người đeo mặt nạ vàng nắm tay thành quyền, giọng nói tràn ngập vẻ kiên định.