“Haley Russell hiện đang là thanh tra của Cục điều tra liên bang phân bộ New York, chuyên phụ trách những vụ án giết người liên hoàn.”
Ian lộ ra biểu tình nghẹn đến trân trối, “Anh đang đùa với tôi a Tên kia phụ trách những vụ án giết người liên hoàn sao?”
“Này cũng không có gì kỳ quái. Rất nhiều nạn nhân của các vụ án giết người liên hoàn, bởi vì bản thân lâm vào nguy hiểm mà sau này đối với hình thức phạm tội cùng tâm lý tội phạm trở nên mẫn cảm, cuối cùng thành ra một thở săn đuổi bắt tội phạm. Haley Russell tuyệt đối là một trong những kẻ nổi bật nhất.”
Thần sắc Ian từ biếng nhác trở nên lạnh lùng sắc bén, hắn một phen túm lấy cổ áo Maddi Ronald. Ánh mắt tựa như họng súng lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương, giống như tùy thời có thể bóp cò.
“Anh nghe cho kỹ đây, Haley Russell nếu trở thành thợ săn, cũng vì tên kia hứng thú với chuyện săn lùng này nọ, không liên can gì đến chính nghĩa hay chức trách của một thanh tra FBI. Một ngày nào đó, thời điểm hắn phát hiện cảm giác kia đã biến thành nhàm chán, bản thân sẽ thoát ly khỏi trói buộc của đạo đức xã hội, rồi cho anh một kích trí mạng”
Ánh mắt Maddi Ronald nhàn nhạt nhìn Ian, thản nhiên đáp lời: “Rất nhiều người cảm giác cậu ta tựa như Thiên sứ, ví như truyền thông, hay thân nhân người bị hại, thậm chí có những sát nhân liên hoàn, bởi vì cảm thấy đối phương hiểu được bọn họ, coi người kia như tri âm tri kỷ. Khả năng phá án của cậu ta toàn bộ phân bộ New York không kẻ nào sánh kịp, tuy vậy suốt một năm người này gia nhập Cục điều tra, đã thay tổng cộng sáu đồng sự. Bọn họ đều nói với tôi, hoặc cậu ta là kẻ điên, hoặc đối phương không muốn hợp tác với bất luận người nào. Nhưng không một ai nói, người kia là ác ma.”
“Muốn vào được Cục điều tra liên bang cần phải thông qua một loạt kiểm tra tâm lý, không phải sao? Anh đừng nói với tôi, đánh giá tâm lý của cậu ta hoàn toàn không có vấn đề gì”
“Đúng thế. Kết quả đánh giá tâm lý của cậu ta ghi nhận người này là một kẻ lãnh tĩnh, biết kiềm chế, tư duy logic, có mấu chốt đạo đức cùng quan điểm thị phi rõ ràng. Chúng tôi không tìm thấy khuyết điểm của cậu ta.”
“Đó bởi vì tên kia biết khiến chính mình thoạt nhìn giống người bình thường”
“Có lẽ bản thân cậu ta vốn bình thường Chúng tôi tuy rằng không tìm được khuyết điểm của người kia nhưng chưa đại biểu cậu ta hoàn mỹ. Kết quả đánh giá mặt khác cho thấy người này cũng có biểu hiện bất an cùng mơ hồ, có khi sẽ lo âu, nhưng đều trong phạm vi có thể kiểm soát.”
“Này đó được gọi là khuyết điểm sao? Tôi có thể khẳng định với anh, đó là vì cậu ta không nghĩ để chính mình trở nên hoàn mỹ, không tỳ vết. Bởi hoàn mỹ cũng là một loại bệnh”
“Cho nên tôi mới tới gặp cậu, mong cậu giúp cho. Ian, nếu thật sự cần người trông chừng tên kia, trừ cậu, không ai có thể làm được.”
Maddi Ronald nhìn chằm chằm Ian.
“Tôi có một dự cảm, Haley Russell vẫn đang đứng nơi lằn phân cách giữa Thiên đàng và Địa ngục. Người kia ở nói đó đợi cậu.”
“Đợi tôi làm gì chứ?” Ian hừ cười một tiếng.
“Đợi cậu kéo cậu ta lên, hoặc đẩy xuống.” Ánh mắt Maddi Ronald chợt lạnh đi.
Giống như hầm băng, đông lạnh cả ánh trăng.
“Tôi không muốn gặp lại người kia. Anh cho rằng tôi vì cái gì bỏ tám năm tha hương nơi đất khách, không trở về nhà”
“Nếu cậu hoài nghi tên kia, giáp mặt hỏi đối phương đi. Nếu cậu cảm giác cậu ta thật sự là ác ma, vậy tự đi mà chứng thực. Ian, cậu đến cái chết còn không sợ, lại tránh né đối diện với Haley Russell sao? Cậu cảm giác chính mình có thể vĩnh viễn trốn được đối phương a?”
Iam im lặng.
“Cậu là đàn ông, thay vì lùi bước, không bằng hãy đối diện đi. Cậu đã cứu tên kia, cho nên đối phương giờ là trách nhiệm của cậu.” Maddi Ronald rút ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn của Ian, “Nếu cậu đã suy nghĩ rõ ràng, thứ hai ngày hai mươi tháng sau, mười giờ sáng, tôi ở phân bộ New York chờ cậu. Hơn nữa, sau khi rời khỏi chiến trường, cậu hẳn cũng cần một công việc để nuôi thân, đúng không nào?”
Maddi Ronald rời đi.
Ian cầm tấm danh thiếp kia lên, bất đắc dĩ cười.
Thật sự là màn chiêu mộ người vô cùng phách lối a.
“Cũng không cho tôi được vài ngày rảnh rỗi a”
Không có tiếng pháo cối, chằng còn những mảnh đạn văng tung tóe, Ian ngồi lặng trước bàn học, tin rằng bản thân cuối cùng cũng về với những sinh hoạt bình thường.
Hắn ra cửa, dạo loanh quanh một vòng siêu thị, mua một đống nhu yếu phẩm cần thiết, thâm vài cái ga trải giường và vỏ gối. Một thân một mình chạy tới rạp mua hết vé của mấy bộ phim tình yêu lãng mạn mới chiếu, sau đó dựa trên ghế ngủ một giấc no nê. Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện trong rạp đã không còn bóng người, cuối cùng chính mình chạy vào nhà hàng Tây, gọi đến một phần beefsteak thượng hạng.
Sinh hoạt bình thường chính là như vậy.
Nhàn nhã tự tại, cùng nhàm chán chết lặng.
Khi cuối cùng lại đứng trước cửa căn hộ của mình, hắn phát hiện dưới đất thế mà đặt một bó hoa.
Giấy báo cũ bọc xung quang, tường vi trắng đã nhổ hết gai nhọn, từng bông từng bông nở rộ, cánh hoa còn đọng chút sương sơm cố sức vươn mình ra bên ngoài.
Sắc hoa trắng đến chói lòa, khiến hắn không cách nào phớt lờ.
Cầm lên tấm thiếp kẹp bên giữa bó hoa, chữ viết trên đó giống hệt như trong bức thư: Chào mừng trở về.
“Cho nên, mặc cho tôi đi đến nơi nào, cậu đều sẽ như hình với bóng, đúng chứ?”
Ian tiện tay đem bó hóa kia ném vào máng nước.
Một tháng này, có thể coi như ngập trong tăm tối.
Máy giặt cũ kỹ của Ian đình công, dù gì kiểu dáng của nó cũng là hàng của tám năm trước.
Hắn đem toàn bộ quần áo bẩn nhét vào trong túi giặt, đi đến phòng tự giặt ủi ở góc đường. Vừa mới bước vào, liền nghe được tiếng thét chói tai vô cùng hoảng hốt của một cô gái trẻ. Bên trong một chiếc máy giặt đang quay tròn rõ ràng là một khối thi thể. Ian che kín hai mắt, lùi về sau một bước, vốn đang định bỏ đi, nhưng chưa kịp đào thoát đã bị cảnh sát mời đi giúp đỡ phá án.
Liên tục vài ngày bị giày vò, Ian đều không có cơ hội cầm lên tờ báo nhìn qua mục thông báo tuyển dụng. Thật vất vả mới khôi phục cuộc sống của người bình thường này, hắn chạy qua quán ăn nhỏ đối diện khu chung cư, định bụng gọi tới một phần beefsteak cổ điển.
Thời điểm đem miếng thịt bò thơm ngon bỏ vào miệng, hắn liền cảm giác được nhân sinh lại tốt đẹp như trước.
Nhưng viễn cảnh tốt đẹp không kéo dài được bao lâu. Bên cạnh, một ông lão bỗng nhiên đứng dậy, gương mặt vô cùng thống khổ nhìn Ian, khẩu hình tựa hồ như đang nói “Cứu, cứu tôi”.
Ian chợt có dự cảm chẳng lành. Ông lão có xu hướng ngã sấp về phía trước, cho nên hắn theo bản năng đỡ lấy đối phương. Xe cứu thương lập tức đến, nhưng ông lão không chống đợ được. Qua điều tra của cảnh sát, án này liệt vào trường hợp mưu sát. Ian trở thành đối tượng tình nghi đầu tiên của cảnh sát.
Sau khi hiềm nghi trên người được loại bỏ, thời điểm cuộc sống hắn vừa mới trở lại nhịp điệu, bà lão sống ở trên tầng cao nhất trong cùng khu chung cư lại nhảy lầu. Cảnh sát sau cùng điều tra được, này cũng không đơn thuần là tự sát… Phần là nhân chứng mục kích, Ian lần nữa phải trở lại cảnh cục.
Ngay đến vị cảnh sát phụ trách vụ án cũng cảm giác khó mà tin được.
“Hắc, người anh em Có phải chỉ cần là nơi cậu có mặt liền xảy ra án mạng hử?”
Ian đối với vấn đề này cũng vô cùng bất đắc dĩ.
“Cuối tuần ghé qua nhà thờ một lần Tin tôi đi” Vị cảnh sát vô cùng nghiêm túc đề nghị.
Tối đó, Ian nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà, nặng nề đánh cái thở dài.
Di động hắn đồng thời nhận được tin nhắn, vài hàng chữ kia tựa như búa tạ đánh vào trung khu thần kinh của hắn: Anh còn muốn trốn tránh tôi bao lâu nữa?
Đôi mắt Ian phảng phất như phủ thêm một tầng băng giá, trong đêm tối lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tin nhắn là của Haley Russell.
Người kia vẫn luôn dõi theo hắn, nhìn chằm chằm hắn. Sâu trong bóng đêm, nơi vực thẳm đáng sợ.
Bất quá chỉ mới tám năm không gặp, tiểu quỷ chết tiệt kia liền càng lúc càng tự đại đi?
…Không phải tự đại, tên này vốn vẫn luôn tự tin. Y có thể thoải mái, như có lệ mà nhìn kẻ khác, rồi dỡ xuống tâm phòng bị của đối phương, cuối cùng lấy hết những gì bản thân muốn.
“Trốn tránh…” Ian nâng tai che kín hai mắt mình.
Đúng vậy, hắn quả thật trốn tránh Haley Russell.
Hắn không e ngại mưa bom bão đạn, thậm chí có lúc còn quên mất cảm giác sợ hãi cái trước cái chết. Thế nhưng, hắn không khắc nào quên được Haley Russell.
Thế nhưng, tám năm, hẳn đã đủ lâu.
Cuộc đời một con người, có thể được bao nhiêu cái tám năm?
Hắn biết Haley Russell là kiếp nạn mà vận mệnh mình phải hứng lấy.
Một khi đã như vậy, không bằng thử xem, hắn đến cùng sẽ tránh không thoát kiếp nạn này, hay sẽ sống sót mà vượt qua nó?
“Dù sao thứ gọi là ác ma, không nơi nào thiếu.”
Nếu không tính đến Haley, bóng ma chết chóc vốn chưa từng rời khỏi hắn.
Lật người, Ian chìm vào giấc ngủ, một giấc này ngủ lại vô cùng an ổn.
Sáng sớm hôm sau, hắn chạy vào nhà vệ sinh, nhìn gương mà cạo đi đám râu ria lởm chởm của mình, sau đó lại ghé qua tiệm cắt tóc gần đó sửa sang lại mái đầu đã mọc dài của mình. Tại tủ quần áo lục lọi nửa ngày, hắn cuối cùng cũng bới được một bộ tây trang kiểu cũ màu đen. Tay áo có chút chật, vì cánh tay so với tám năm trước thô kệch hơn vài phần.
Hắn chỉnh lại caravat, sau đó ra khỏi chung cư.
“Ian, Ian Phỏng vấn thôi mà, cùng lắm thì chẳng sao cả”Hắn vỗ vỗ mặt mình.
Ba tháng sau, hắn trở thành một thanh tra của Cục điều tra liên bang phân bộ New York.
Thời điểm tiến vào văn phòng của Maddi Ronald, đối pương đắc ý ngồi trước bàn làm việc, hướng hắn bày ra gương mặt tươi cười.
“Tôi biết cậu nhất định sẽ đến. Lương cho công việc này có lẽ không phải đãi ngộ tốt nhất, nhưng tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ khiến cậu thấy nhàm chán. Đây là vụ án đầu tiên của cậu, nghiên cứu thiệt kỹ nhé. Hy vọng cậu cùng đồng sự của mình có thể giải quyết tốt đẹp vụ án này.”
Maddi Ronald không chút khách khí đem một tập tư liệu ném tới trước mặt Ian.
“Cứ như vậy sao? Không có bất cứ lời hỏi thăm ân cần nào?”
“Thời điểm cậu về nước nửa năm trước, tôi là người đầu tiên chạy tới ân cần hỏi thăm cậu.”
“Không có tiệc rượu chào đón người mới các kiểu?”
“Ngành chúng ta chú trọng hiệu suất cao.”
“Đồng sự của tôi ở đâu?”
“Hôm này là ngày nghỉ cuối cùng của cậu ta, cậu có thể chạy qua biệt thự của gia tộc Russell để gặp đối phương.” Maddi Ronald chống tay lên bàn làm việc, nhoài người về phía trước, trong ánh mắt lóe lên sự vui sướng khi người gặp họa, “Tôi tin tưởng sự ăn ý của hai cậu không ai có thể sánh bằng.”
Ian hít sâu một hơi, bản thân đã sớm dự đoán được Maddi Ronald không phải loại tốt lành gì, này cũng không kém thế là bao.
Duy có một chút xíu an ủi, ít nhất Maddi cũng an bài cho hắn một văn phòng riêng. Hắn ngồi trước bàn làm việc, tỉ mỉ nghiên cứu hồ sơ vụ án.