Thanh âm của Haley ngày càng xa xôi. Ian lại hao hết khí lực để giữ cho chính mình tỉnh táo, thế nhưng vẫn không ngăn được cơ thể dần dần lả đi.
Ngay tại một khắc cuối cùng ấy, Haley bỗng nhiên nghiêng người về trước, một tay ôm lấy Ian.
Đầu Ian tựa lên vai y, trán hắn gục vào hõm cổ của đối phương.
Ấm áp, còn có thanh âm sục sôi của dòng máu lưu chuyển.
“Không việc gì cả, Ian à, ngủ đi.” Thanh âm khiến người ta yên tâm vang lên, dỡ xuống hết thảy gánh nặng, cùng sức ép.
Ian cảm giác chính mình thoải mái hẳn. Hắn biết rõ năng lục của Haley, biết y sẽ vạch trần được chân tướng, vì thế, cuối cùng chấp nhận nhắm hai mắt lại.
“Thật đáng ngạc nhiên a. Anh đã uống hơn nửa tách cà phê, lại không cảm thấy buồn ngủ sao?” Hunter cúi đầu nhìn Haley.
Haley ôm lấy Ian, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về phần gáy đối phương, “Đại khái lúc nhỏ tôi thường xuyên ngủ không ngon, nên phải dùng khá nhiều thuốc ngủ, vì thế liều lượng cậu hạ vẫn chưa đủ để khiến tôi rã rời.”
“Vậy chúng ta có thể thoải mái tiếp tục câu chuyện phiếm rồi nhỉ.” Hunter cầm trong tay một khẩu súng, chính là thứ cậu ta vừa nãy rút được từ bên hông Ian.
Mà Christopher lúc này cũng từ trên sô pha rút ra một khẩu súng khác, chĩa họng súng về phía Haley. Xem ra hai người đã có chuẩn bị từ sớm.
Haley không hề sợ hãi, giống như chính mình chỉ đang ngồi trong nhà nghe ca kịch, thưởng thức rượu vang, hưởng thụ nhân sinh xa xỉ của mình.
Thanh âm của y không nhanh không chậm, nhưng vô cùng trấn định đến mức khiến Hunter và Christoher phải cảnh giác.
“Được rồi, chúng ta cùng kết thúc cuộc trò chuyện này đi. Cậu cùng với Christopher, còn có giáo sư Mende đã lên kế hoạch cho ba vụ án kia, nhưng lại chẳng chứng minh được điều mà mình muốn. Tất cả nạn nhân, lại không có người nào giống như mẹ câu, vì để người còn lại sống mà tự sát. Cậu đã cảm giác vô cùng thất vọng, chán nản, tự hỏi cứ tiếp tục như vậy rốt cuộc có thể hay không chứng minh điều mình muốn biết? Sau đó, cậu bỗng ý thức được, cái mình cần thật sự chính là một sự giải thoát. Cho nên, cậu thiết kế ra cái bẫy cuối cùng mà đối tượng chính là cha và em gái mình. Trong lòng cậu vốn biết rất rõ, nếu mười lăm năm trước mẹ cậu thật sự tự sát, như vậy hiện tại cha cậu nhất định sẽ lựa chọn giống như bà ấy, để bảo vệ con gái của mình. Chỉ cần ông ta nổ súng, chấm dứt mạng sống của mình, cuộc đời này người sẽ tiếp tục sống trong áy náy chính là em gái cậu. Cô bé trở thành đối tượng mà cha cậu đã hy sinh mạng bản thân để cứu sống, cả đời này cô bé sẽ đeo trên lưng cảm giác tội lỗi mà sống. Cậu chính là đem thống khổ trút lại trên đầu cô bé. Cậu cho rằng làm như vậy thì bản thân sẽ thấy thoải mái sao? Cậu cho rằng cô bé ấy sẽ sống cùng trong sự thống khổ và áp lực suốt mười lăm năm kế tiếp giống như hoàn cảnh mình từng trải qua sao? Hay là cậu vẫn ngây thơ cho rằng thời điểm nhìn thấy cô bé thống khổ hơn mình, áp lức của cậu chôn giấu trong đáy lòng sẽ chấm dứt hết thảy à?”
“Thế nhưng đáng để thử một lần, không phải sao?” Hunter nhún vai.
“Trừ lý do kia ra, cậu còn muốn thử thêm thứ khác, thử xem cha cậu có phải thật sự không cứu em gái cậu mà tự sát. Ông ấy chết, đối với cậu mới là sự giải thoát chân chính. Nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn luôn là đám mây đem không chịu tán đi trong đầu, khiến cậu không cảm nhận được ánh sáng. Cậu muốn ông ấy chết, đã muốn để con người đó chết từ rất lâu rồi.” Haley cười khẽ một tiếng. “Vì sao không thẳng thắn một chút, lựa lúc ông ấy ngủ, dùng gối đầu đè không cho đối phương thở, hoặc chỉ cần một súng, hết thảy đều kết thúc. Cậu đem mọi chuyện biến thành phức tạp như vậy, cuối cùng là vì quá yếu đuối không dám giết người, hay kỳ thật bản thân chưa hạ đủ quyết tâm nha?”
Nét cười trên môi Hunter hoàn toàn biến mất, tay kéo mở chốt súng lục.
Christopher bên cạnh hô lên, “Này, người anh em Đừng nóng nảy thế Kế hoạch hay ho của chúng ta ném đi đâu rồi?”
Hunter hất đầu, “Đúng, còn vai trò của tên Christopher kia đâu rồi. Thanh tra Russell, anh không ngại nói thử xem, cậu ta vì cái gì lại gia nhập vào kế hoạch này a?”
“À…Christopher… Christopher mới là ‘người thừa kế’ chân chính của giáo sư Megan đi. Nếu tôi đoán không lầm, năm đó, thời điểm giáo sư Megan và giáo sư Mende cùng nhau leo núi, bọn họ hẳn cũng mang theo cậu, đúng không nào. Dựa theo độ dài của bóng đổ trên bức ảnh chụp kia, người cầm máy ảnh nhất định là một đứa trẻ. Mà đứa trẻ kia hẳn chính là cậu, Christopher nhỉ. Cậu chính là đứa con riêng của giáo sư Megan, tôi đoán không sai đi? Gương mặt, màu tóc của cậu đều được di truyền không chút sai lệch từ giáo sư Megan. Bao gồm cả những việc hiện tại cậu đang làm nữa. Bề ngoài, cậu giống như đang giúp giáo sư Mende hoàn thành công trình thu thập ‘số liệu thực nghiệm’ cho cha mình. Nhưng càng về sau, cậu lại hưởng thụ được cảm giác của công việc này. Cậu nhất định bị hấp dẫn bởi cảnh tượng các nạn nhân bị nhốt trong thùng hàng xe tải, kinh hãi, bất lực, cầu xin, cái cảm giác được khống chế toàn bộ cục diện hẳn rất tuyệt đi. Vì thế, cậu càng về sau càng không thể dừng tay.”
“Hừ hừ hừ hừ, nghe qua thì anh thật sự lý giải được bọn tôi đấy, chỉ là chậm mất một nhịp rồi. Chúng tôi đã thử qua trường hợp anh em, vợ chồng, thậm chí là cha con, bọn họ đều ít nhiều hoặc có huyết thống hay tình cảm ràng buộc với nhau. Thế như đồng nghiệp hợp tác thì sao nhỉ? Chúng ta còn chưa thử qua a. Đỡ đồng sự của anh dậy đi, đến lúc thử nghiệm một chút rồi”
Christopher chỉ chỉ Haley. Hunter lập tức tiến lên, giành lấy cây súng bên hông y. Haley giơ hai tay qua đầu, lạnh lùng nói: “Này, cẩn thận đừng nổ súng nha Cây súng của ta là loại hàng độc nhất vô nhị, cực kỳ hiếm đấy”
Đúng lúc đấy, Hunter cho điện giật lưng Haley. Đau đớn bất ngờ truyền tới, y ngã xuống.
Không biết đã qua bao lâu, Ian chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra.
Hắn chậm rãi mở mắt, ngọn đèn hôn ám, không gian chật hẹp, không khí đục ngầu.
Ian thoáng chốc nhận thức được đã xảy ra chuyện gì, lập tức ngồi bật dậy. Mà Haley ngồi dựa một góc khác vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Ian một phen hoảng sợ, thời điểm hắn mất đi ý thức Haley vẫn rất tốt. Bản thân thậm chí hoài nghi Haley có phải hay không đã sớm nhìn thấu Hunter cho nên căn bản không hề uống cà phê, vì vậy mà giữ được tỉnh táo. Nhưng không thể không nghi ngờ, Ian tuy chỉ nhấp môi vài ngụm, trong khi Haley lại uống đến đáy tách cà phê kia. Vậy đến cùng, chuyện gì đã xảy ra?
Đầu Haley gục xuống, sợi tóc theo những cái lay của Ian mà rung động, dưới ngọn đèn tù mù chợt sinh ra một loại mỹ cảm đặc biệt.
Ian đỡ má y lên, dùng lực mà vỗ: “Haley Tỉnh lại a Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Lông mày Haley run run, hai mắt đang nhắm cau lại, y vươn tay sờ sờ sau lưng mình, “A… Tôi lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta giật điện mà ngất đi Quả nhiên bị chuốc thuốc mê vẫn thoải mái hơn…”
“Bọn họ giật điện đánh ngất cậu sao?” Ian hít một hơi. Hắn đứng lên, vỗ vỗ vách sắt bốn phía. Thanh âm phát ra báo hiệu cho hắn biết, bọn họ hiện tại đang ở trong tình huống giống như những nạn nhân lúc trước, bị chôn dưới đất.
“A, đúng nha, anh không muốn thể nghiệm một chút sao?” Haley chậm rãi đứng lên, ngửa đầu.
Tư thế này, Ian cảm giác nhìn thật quen.
À, đúng rồi, đây là lúc Carl và Joanna đang ở trong thùng xe, người đàn ông kia cũng giống như vậy.
“Cậu đang nhìn gì đó?” Ian tháo lỏng cổ áo, xả caravat xuống. Ở trong hoàn cảnh thế này, không khí càng lúc càng đục, hắn không cần gia tăng gánh nặng cho hô hấp của mình.
“Anh thật gợi cảm nha, đặc biệt là động tác xả caravat đó.” Haley cười cười, bước tới gần.
Ian phất phất tay, “Tôi không có tâm tình cùng cậu nói đùa đâu.”
“Tôi cũng đâu có nói đùa với anh. Nếu là tôi xả xuống caravat của anh, cảm giác của tôi sẽ càng sục sôi hơn.” Thanh âm Haley nhàn nhạt mà kéo dài, giống như bị giữ lại bên trong không gian nhỏ hẹp này, không cách nào tiêu tán, hay phai nhạt.
Đúng lúc này, một chiếc radio chuyên dụng, giấu trong thùng hàng phát ra tiếng nói.
“Ha, các vị thanh tra liên bang thân mến, chúng tôi đã nghe được đoạn nói chuyện của các vị rồi. Xem chừng các vị đã tỉnh, đúng không nào?” Là thanh âm Christopher truyền đến.
“Cho nên, tới lúc show time rồi. Các vị hẳn cũng biết, trong góc thùng hàng sẽ có một khẩu súng. Người nào tìm được trước, hắn sẽ là người quyết định kết quả ai là kẻ sống sót cuối cùng.”
Đây là tiếng của Hunter.
Ian phát ra một tiếng cười lạnh, “Chúng tôi đã biết các cậu là ai, cho dù một trong hai bị giết, kẻ còn lại cũng chỉ có thể chết ngộp trong này mà thôi.”
“Đừng bi quan vậy chứ, ngài thanh tra. Rất nhiều thứ đáng phải thử một lần. Huống hồ, tôi và Hunter đã tính toán rời khỏi nơi này, đây là cuộc thử nghiệm cuối cùng của bọn này. Nếu không để một trong hai vị sống sót trở về, chúng tôi như thế nào có thể cười nhạo người của Cục điều tra liên bang là một lũ giả nhân giả nghĩa đây? Tự kết liễu bản thân? Hay vẫn nên giết chết đối phương thì hơn? Đây là một vấn đề đáng tìm hiểu đấy.” Thanh âm Christopher giống như một vị thần cao cao tại thượng, có thể nắm được sống chết của kẻ khác trong tay.
“A, vậy cậu cho rằng giữa tôi và thanh tra Connor, ai sẽ là người sống sót cuối cùng đây?” Haley vô cùng hứng thú hỏi.
“Đương nhiên là anh rồi.” Thanh âm Hunter lại truyền đến, “Bởi vì thanh tra Connor là một người hiểu được đạo đức chuẩn mực, và rất có ý thức trách nhiệm, mà anh thì… Thanh tra Russell này, chúng ta là cùng một loại người.”
Haley đưa mắt nhìn sang Ian, chớp chớp mắt, “Nha, chú Ian thân mến của tôi, bọn họ cho rằng tôi sẽ giết anh kìa”
Ian im lặng quan sát bốn phía xung quanh.
Trong mỗi góc khuất đều đặt một chiếc hộp. Bỗng nhiên, Ian nhanh chân bước tới nơi đó, hạ thấp người, cầm lên chiếc hộp ấy.
Haley lộ ra biểu tình thất vọng, “Ian này, tôi không nghĩ anh lại thật sự đi tìm súng đấy.”
“Nếu cậu định tìm, tôi cũng chẳng có ý kiến.” Ian lạnh nhạt trả lời.
Ba chiếc hộp đều được mở ra, bên trong hoàn toàn trống không. Ian quay lại phía Haley, mở ra chiếc hộp cuối cùng, sau đó lấy súng ra, rồi xoay người.
“Ian, anh tính cầm súng làm gì nha? Giết tôi sao? Hay anh định tự sát để cứu tôi?” Haley đứng giữa thùng xe, mỉm cười nhìn về phía Ian.
“Nếu tôi phải chết ở nơi này, tôi chỉ muốn tên khốn cậu cách xa tôi một chút.” Ian mở chốt súng lục, chĩa về phía Haley.
Trong radio truyền ra tiếng cười của Christopher và Hunter.
“Xin ra kịch bản đã đảo lộn rồi, chúng tôi vẫn cho rằng thanh tra Connor không có phần thắng, thế nhưng hiện tại anh ấy lại nắm được quyền chủ động. Quả nhiên, thời điểm đối mặt với cái chết, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra ngoài dự đoán của chúng ta.”
Ian chỉ dựa lưng vào vách thùng xe, từ từ ngồi xuống.
Haley rảo bước về phía hắn. Ian lập tức quát lớn: “Tôi nói rồi Cách tôi xa một chút”
“Vì cái gì? Tôi vẫn nghĩ anh muốn tôi càng đến gần mình hơn, như vậy lúc nổ súng bắn chết tôi, mới không bị né được. Hay là anh đang lo lắng óc tôi bị bắn văng tung tóe sẽ dính lên người mình?”
Haley giống như căn bản không chút đế ý đến súng trong tay Ian, từng bước từng bước tới trước mặt hắn.
“Bên kia mới là chỗ cậu nên ở.”
Ian lạnh lùng lên tiếng.
“Nếu anh không định giết tôi, vì cái gì lại cự tuyệt tôi đến gần mình?”
Haley khoanh chân ngồi xuống trước mặt Ian, chế trụ cổ tay hắn, đem họng súng đè lên mi tâm của mình.
“Nếu anh muốn sống trở về, chỉ cần đem cò súng bóp xuống. Tất cả sẽ rất nhanh chấm dứt, anh lại không cần phải lo lắng tôi phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.”
Thanh âm Haley không nhanh không chậm, môi y không còn nét tươi cười vân đạm phong khinh của ngày thường, trong mắt cũng chẳng còn ánh nhìn trêu tức mọi khi.
Y dùng một loại ánh mắt vô cùng nghiêm túc mà nhìn Ian.
“Ian này, nhớ rõ giả thuyết mà anh và tôi đã từng bàn chứ? Nếu phát sinh loại tình huống này, trong tay anh cầm súng, anh hẳn biết nên làm thế nào mới có thể khiến tôi an tâm đi.”
Đôi mắt Haley vẫn sáng ngời như thế, giống như ngọn lửa bập bùng cháy trong đêm thanh vắng.
“Tôi không biết cậu nghĩ thế nào.”
Ian từng vô số lần theo bản năng mà trốn tránh ánh mắt của đối phương.
Nhưng trong giờ phút này, hắn ý thức được, đôi mắt của Haley thật sự đẹp. Vẻ đẹp này cùng tính cách y không hề liên quan, chỉ đơn thuần tạo ra một sức hấp dẫn khiến kẻ khác không thể chối từ.
“Ian, đừng quên rằng, anh còn có Evan đang đợi mình quay về. Anh muốn ở nơi này chấm dứt tất cả sao?”
Haley cao giọng hỏi. Y vươn một đầu ngón tay ra, phủ lên ngón tay Ian đang đặt trên cò súng, rồi dùng thanh âm nhàn nhạt của mình mà mê hoặc đối phương, “Bóp xuống đi Ian à Bóp xuống đi Anh đang “giữ súng, lại không phải vì muốn giết tôi, như vậy thì nó còn tác dụng gì chứ”
“Để cậu cút xa tôi một chút Tôi chịu đựng cậu đủ rồi, Haley Russell Vì cái gì cậu không thể im lặng biến mất? Vì cái gì cậu lại viết thư cho tôi Nếu không có những bức thư đó của cậu, nếu cậu không đánh chủ ý lên người tôi, cuộc sống của tôi có thể biến ra như vậy chắc Tôi sẽ giống như một người lính xuất ngũ bình thường, tìm một công việc đơn giản, thản nhiên hưởng thụ cuộc sống của mình”
Đây là lần đầu tiên Ian rống ra hết thảy ý nghĩ trong đầu mình với Haley. Trước đây, cho dù nhiều lần không ủng hộ hành vi của Haley, hay mất kiên nhẫn vì đối phương quấy rối cuộc sống mình, hắn lại chưa từng lớn tiếng đến vậy. Nhưng lần này lại không giống.
Bởi vì Ian đã đoán được, liều lượng thuốc mê Hunter bỏ vào cà phê có lẽ không có tác dụng với Haley. Bằng thân thủ của người này, y muốn rời khỏi căn nhà kia rất dễ dàng. Nhưng hiện tại, Haley lại cố tình để chính mình và hắn bị nhốt trong nơi này.
Ian không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết được, Haley nhất định là cố ý.
Nếu nói Hunter từng muốn chứng minh điều gì đó, vậy thì người này cũng vậy.
Đối với những kẻ điên, để truy đuổi đáp án mà mình muốn, bọn họ sẽ không tiếc trả giá bất cứ điều gì
“Anh cuối cùng cũng chịu nói ra rồi.” Haley vẫn như cũng ngồi yên không nhúc nhích trước mặt Ian, chẳng chút e ngại, hay run rẩy, “Anh không hy vọng tôi xuất hiện trong cuộc sống của mình. Bởi vì tôi đã đảo ngược tất cả, khiến sinh hoạt của anh lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Cũng bởi vì anh căn bản không thể khống chế bản thân, cho dù tám năm đó tôi không gửi cho anh bất cứ phong thư nào, hay chưa từng xuất hiện trước mặt anh, cả đời này anh cũng chẳng có khả năng coi tôi như không tồn tại. Anh vẫn sẽ tưởng tượng xem tôi hiện tại đã trở thành bộ dạng gì, giống như người thường hay ma quỷ. Có ai ở bên cạnh coi chừng tôi hay không, có kẻ nào nhìn thấu được nụ cười điên cuồng của tôi chăng… Có người bảo vệ tôi hay không.”
Ian phải dồn hết sức lực vào đầu ngón tay, mới ngăn không cho Haley bóp cò súng.
Trái tim hắn đập điên cuồng. Có đôi khi, Ina thật không hiểu được đến tột cùng là cái gì khiến một kẻ có thể lý giải người khác đến vậy.
Hắn chỉ còn cách vung tay lên cao, bởi vì bản thân vĩnh viễn không có khả năng thật sự giết chết con người này.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu có người dùng súng chĩa vào tên điên này, chính mình sẽ hy sinh thân mình ra sao.
Mà Haley cũng đã sớm nhìn thấu tất thảy, cho nên mới có thể nghênh ngang ngồi ngay ngắn trước mặt hắn như vậy.
Khẩu súng này đã mất đi ý nghĩa của nó.
Ngay thời điểm hắn đang định đóng chốt an toàn lại, Haley bỗng nhiên di chuyển cổ tay, giành lấy khẩu súng kia.
Y bất ngờ đứng dậy, lùi về sau hai bước, thoát khỏi phạm vi tầm với của Ian.
Thanh âm Hunter một lần nữa truyền đến, “Tôi đã nói thanh tra Connor sẽ không bóp cò được mà. Thành thật mà nói, tôi kỳ thật mong thanh tra Connor có thể sống sót. Bằng không, chẳng có gì mới mẻ cả.”
Haley mỉm cười, lùi về phía sau, chọn một góc khác của thùng xe mà dựa vào, rồi ngồi xuống. Y không dùng súng chĩa về phía Ian, mà chỉ tùy tiện đặt nó bên cạnh mình.
“Hắc, Ian này, anh vì sao không thành thật một chút nói cho tôi biết, anh vĩnh viễn không thể quên được thời điểm tôi bị viên đạn từ khẩu súng săn kia bắn trúng. Anh đã dùng toàn bộ sức lực đè lại ***g ngực của tôi, rồi hoảng hốt nhìn máu từ miệng vết thương không ngừng trào ra. Khi ấy, anh nhìn tôi nghiêm túc hơn hết những thời điểm khác nha.”
Ian lạnh lùng nhìn Haley, thản nhiên trả lời: “Thế thì đã sao? Cậu cũng định cho tôi một phát sao? Sau đó, chính mình đè lại ***g ngực tôi, nghiêm túc nhìn tôi đi gặp Thượng Đế đi?”
Bầu không khí có chút ngột ngạt. Ian không rõ bọn họ đã ngất trong này bao lâu. Nhưng nói gì thì nói, hành vi hiện tại quả thật là lãng phí dưỡng khí.
Đúng lúc này, giọng Christopher lại vang lên, nghe qua thì có vẻ đã mất kiên nhẫn.
“Các vị thanh tra này, tôi và Hunter đã chịu đủ trò chơi giành súng qua lại của hai người rồi. Sinh tồn là một việc hết sức tàn khốc, không thể đá qua đá lại như vậy. Người của các anh vẫn đang truy lùng tôi và Hunter đó, việc này cũng đồng nghĩa với thời gian để thả đi một trong hai người nha. Tôi cho các anh mười phút, sau mười phút này, nếu cả hai vẫn còn sống, như vậy, thật xin lỗi. Tôi và Hunter muốn đi châu Phi, các anh cứ ở mãi trong cái thùng xe đó đi nhé?”
“A… Mười phút lận, bọn họ đúng là hào phóng ghê.” Haley nhún vai.
Ian nhắm mắt lại, dựa người vào vách tường.
“Anh không xông lên cùng tôi giành giật khẩu súng này sao?” Haley hỏi.
“Tôi mệt lắm rồi, muốn ngủ một giấc thôi. Nếu cậu muốn nổ súng, nhớ nhắm thẳng vào đầu chứ đừng chọn ngực nhé, đừng để tôi lãng phí thêm dưỡng khí.”
Haley lắc lắc đầu.
“Tôi sẽ đợi. Anh đoán xem đến phút thứ mười, mọi người có tìm được chúng ta không nhỉ?”
“Cậu muốn nói Fehn Keating sao?”
“Ừm ha.”
Bọn họ có thể dựa vào việc truy lùng di động của Hunter và Christopher để xác định vị trí họ bị chôn dưới lòng đất.
“Phút đầu tiên đã trôi qua. Tôi phải nhắc nhở các anh một tiếng, tôi và Hunter không phải mấy tên ngốc. Kỹ thuật truy lùng tội phạm của các anh thế nào, chúng tôi rất rõ. Bọn này đã sớm đem di động của mình và hai người ném đi rồi.”
Ian vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Hắn không quan tâm Haley sắp làm điều gì. Kết quả sẽ không nằm ngoài một những dự tính được.
Haley hơi nghiêng mặt, giống như có thể nhìn thấu biểu cảm của Ian.
Y hít một hơi thật sâu, giống như đang nhấm nháp một ly rượu cổ hảo hạng, thơm nồng, hương vị mãi quấn quýt nơi đầu lươi.
“Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế nào. Bị đèn xe của anh chiếu thẳng vào, tôi không cách nào nhìn rõ được mặt anh, mãi đến khi anh xuống xe. Anh có ánh mắt hết sức kiên định, không giống bất cứ người đàn ông nào tôi từng gặp ra trước đó. Bọn họ nếu không phải thương hại tôi thì cũng là cao cao tại thượng làm ơn cho người ta. Bọn họ có lẽ cũng sẽ nghĩ cách dẫn tôi rời khỏi khu rừng kia, trở thành ân nhân cứu mạng tôi, nhưng bản thân lại quên rằng chính mình cũng chỉ là một con kiến tầm thường dưới gót giày Thượng Đế. Nhưng, ngay cái nhìn đầu tiên, tôi liền biết, anh đủ sức dẫn tôi rời đi nơi ấy. Anh chưa bao giờ hỏi tôi có mệt hay không, cũng chẳng để tâm tôi hoảng sợ ra sao, hoặc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ quan tâm làm thế nào để hai ta sống sót. Không có xót thương dư thừa, mà nhắm thẳng vào mục tiêu trước mặt.”
Ian nhắm mắt lại.
“Tôi đi theo phía sau, kéo góc áo anh, thế nhưng anh không biết được điều tôi thật sự muốn làm chính là nắm lấy tay anh. Tôi muốn biết nó có thật sự ấm áp như trong tưởng tượng của mình hay không. Tôi muốn biết nó có thật sẽ nắm chặt lấy mình, cho dù kề cận cái chết, cũng không buông ra.”
Lông mi Ian khẽ run rẩy, nhưng hắn vẫn im lặng như trước.
“Phút thứ hai qua. Thời gian còn rất ít, thoáng cái liền hết. Tôi và Hunter đã chất đủ đồ đạc lên xe rồi.” Thanh âm nhắc nhở lại một lần nữa truyền đến.
“Hai phút qua đi thật nhanh, chỉ mong người chúng ta có thể đuổi kịp tới đây.” Haley hếch cằm với Ian.
“Nếu cậu bớt nói một chút, có thể tiết kiệm được cho chính mình không ít dưỡng khí đây.” Ian bình tĩnh nhắc nhở.
Haley vuốt vuốt cằm, trước sau vẫn một bộ dạng thảnh thơi ấy, chỉ là thanh âm càng lúc càng lạnh lẽo cùng âm trầm: “Kỳ thật, cho tới này hoài nghi của anh dành cho tôi đều không hề sai. Vì năm sống cùng đám người ‘Hunter’ kia, tôi thật ra rất hưởng thụ. Ý của tôi vốn là, ít nhất so với ở cùng vị cha dượng kia vẫn thích hơn nhiều. Mỗi khi tôi nhu nhược, bất lực xuất hiện giữa quốc lộ, lại có người sắm vai Thượng Đế. Chỉ là bọn họ rốt cuộc lại trở thành con mồi của ‘Hunter’, cũng bày ra biểu tình giống như tôi. Kinh hãi, so với tôi còn vô dụng hơn. Thời điểm bọn họ ném lại tôi rồi tự mình đào thoát, hoàn toàn quên sạch những hứa hẹn của mình. Gì mà sẽ mang tôi về nhà, để tôi được gặp lại cha mẹ, tất cả rồi sẽ tốt trở lại… Hết thảy đều vô nghĩa. Tôi thích nhất chính là khoảnh khắc họ biến ra như vậy. Lần nào, bọn họ cũng để tôi nhìn rõ sự yếu đuối của mình. Từ này đúng như mặt chữ, tôi không phải nạn nhân của ‘Hunter’ mà chính là tòng phạm của bọn chúng.”
“Tôi không muốn biết những thứ này.” Những đầu ngón tay của Ian chậm rãi siết lại.
Tiếng nhắc nhở của Hunter lại vang lên: “Tuy rằng chuyện xưa của thanh tra Russell không đầu không đuôi, nhưng nghe qua có vẻ thực phấn khích nha. Bất quá, tôi vẫn muốn nhắc với các vị, chỉ còn ba phút nữa thôi. Thanh tra Russell này, anh nên quyết định nhanh đi, bằng không cho dù về sau có thật sự giết thanh tra Connor đi nữa, có khả năng cũng chẳng ai tới cứu anh đâu.”
Haley vẫn ngồi im không nhúc nhích, tầm mắt của y trong không gian chật hẹp nơi thùng xe càng thêm sâu hút, tựa như khoảng cách hai ba mét ấy so với một cuộc đời còn dài hơn.
“Anh vẫn hoài nghi động cơ tôi giết cha dượng của mình đi, cho nên vì phòng bị mà rời xa tôi. Kỳ thật, anh không sai chút nào cả, theo góc độ pháp luật kia là phòng vệ chính đáng. Vô luận là người của Cục cảnh sát hay hồ sơ của Cục điều tra liên bang, đều được xác định là vậy. Thế nhưng thời điểm bị cha dượng giữ chân không cho thoát đi, tôi vẫn vô cùng cảm ơn Thượng Đế Chính vì gã siết chặt như vậy, tôi mới càng có lý do để đập đối phương thật mạnh. Sâu trong đáy lòng, tôi không hề hy vọng gã sẽ sống.”
Ian chậm rãi mở to mắt, nhìn Haley ở đối diện mình.
Đó là Haley hắn chưa từng nhìn thấy, nét cười đơn thuần, trong đáy mắt ánh lên một tia bi ai, nhưng càng nhiều hơn đó chính là quyết tâm không lùi bước.
“Thanh tra Russell này, chúng tôi rất thông cảm với việc trước khi nổ súng anh muốn đem những điều sâu kín trong nội tâm giãi bày hết với thanh tra Connor, mà điều này cũng khiến cho tôi và Christopher vô cùng thất vọng. Chúng tôi đã quyết định rút ngắn thời gian lại, bây giờ chỉ còn chưa đến một phút đồng hồ nữa, nếu anh còn chưa chịu nổ súng, chúng tôi liền rời đi.” Thanh âm Hunter một lần nữa vang lên.
Haley nhún vai, giống như không chút quan tâm đến lời của Hunter cùng Christopher.
“Ian, cảm ơn anh đã cứu tôi, không phải chỉ việc anh mang tôi rời khỏi đám người ‘Hunter’ kia, còn có anh khiến tôi chán ghét loại cuộc sống này, luôn mong muốn hủy diệt thứ gì đó, cũng như dương dương tự đắc nhìn thấu tất thảy… Lại thêm… Đừng chiều chuộng Evan quá, bằng không nó sẽ biến thành một tôi thứ hai đấy.”
“Cái gì?”
Thời điểm Ian phát hiện Haley như thể đang để lại di ngôn, hắn bỗng rõ ràng tất cả.
“Haley – cậu muốn làm gì”
Ian xông lên, cùng lúc Haley đem họng súng nhắm vào chính đầu mình, tay chuẩn bị bóp cò.
“Roạt” một tiếng giòn vang, giữa không gian chật hẹp vang lên vô cùng rõ ràng.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Ian tựa như cũng bị bắn vỡ, có thứ gì đó xông khỏi đại não hắn, chẳng cách nào cản lại được.
Haley vẫn mở to hai mắt, viên đạn còn chưa ra khỏi nòng súng.
Ian đứng cách y chưa đến một cánh tay, rốt cuộc thở phào một hơi.
Haley không dám tin, một lần nữa bóp cò súng. Một phát, hai phát, ba phát… Lại như cũ không có viên đạn nào được bắn ra khỏi nòng.
“Đừng thử nữa. Vô dụng thôi.” Ian nhìn Haley.
Y cúi đầu, vội vàng đem băng đạn lấy ra, sau đó phát hiện bên trong không có lấy một viên đạn.
“Tôi nói rồi, vô dụng.” Ian chậm rãi lùi về phía sau, trở lại vị trí cũ của mình, ngồi bệt xuống.
Haley ngẩng đầu, nhún vai, phá cười cuồng dại, “Không có viên đạn nào sao? Ha ha… Ha ha ha…”
Thanh âm Hunter một lần nữa truyền đến, “Có súng đương nhiên phải có đạn. Vấn đề là, nó đã bị giấu đi nơi nào đó rồi. Bất quá, thanh tra Russell này, phản ứng của anh vượt ngoài dự đoán của chúng tôi đấy. Anh vậy mà chấp nhận vì người khác hy sinh chính mình? Này thật sự không quá phù hợp với tưởng tượng của tôi nha. Cho nên, tôi và Christopher đã thương lượng một chút, lại cho các anh một phút nữa. Một phút thôi nhưng có thể thay đối nhiều thứ. Thanh tra Russell, anh vẫn còn thời gian tìm viên đạn kia đấy. Tự sát để cứu đồng sự của mình, hoặc thay đổi quyết định, giết đồng sự để tự cứu bản thân Thời gian bắt đầu tính”
Hunter tựa hồ vẫn chờ mong kết cục Haley giết Ian.
Với họ mà nói, một phút cuối cùng này, có thể xuất hiện vô số tình huống lật ngược. Mỗi người, lại thêm một cơ hội lựa chọn sống còn, có đôi khi, chưa chắc đã giữ nguyên quyết định ban đầu.
Ian cười nhạo một tiếng, trong khi Haley lại cầm súng lao qua.
“Này, cậu sẽ không thật sự tin lời họ nói đi?”
“Anh đem đạn giấu đi nơi nào rồi? Lúc tìm được khẩu súng này, anh đã cố ý quay lưng về phía tôi để nhân cơ hội giấu viên đạn, đúng không Viên đạn ở đâu a”
Haley xông qua, chụp lấy hai tay Ian, trong khi hắn cố gắng siết chặt nắm đấm.
“Đưa đạn đây”
“Năm mươi lăm, năm mươi tư, năm mươi ba…” Phía trên đầu truyền ra thanh âm Hunter đang đếm ngược, mỗi một con số đều vang vọng trong không gian chật hẹp của thùng xe.
Khí lực Haley lớn kinh người. Y đem từng ngón tay Ian mở ra, cố chấp ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Vì để không để y tách mở tay mình, đầu ngón tay Ian siết đến trắng bệch. Hắc cắn chặt răng, khuôn mặt đỏ bừng.
“Thả tay ra Đưa tôi đan”
Haley giống như phát điên. Hai mắt y trừng tay Ian, thậm chí không tiếc đem ngón tay hắn bẻ trật khớp.
“Bốn mươi hai, bốn mươi mốt, bốn mươi…”
Haley đem hai tay Ian mở ra, phát hiện bên trong căn bản không có gì Người kia nắm chặt tay chỉ vì muốn lãng phí thời gian.
Y chưa từ bỏ ý định, xả đến quần áo đối phương, tìm kiếm tất cả những nơi có thể giấu được viên đạn kia.
“Anh phải sống Coho dù có xảy ra chuyện gì, anh đều phải sống Anh không thể chết trong này… không thể chết trước mặt tôi được…”
Haley kích động, quyết không tìm được đạn thì không lùi bước.
Y tháo dây lưng Ian ra, đầu ngón tay hung hăng thăm dò từng tấc một.
“Viên đạn đâu rồi Viên đạn giấu chỗ nào”
Ian bị y đè xuống đất, đầu vẫn cố ngưỡng lên, đối diện với biểu tình điên cuồng của người kia.
“Tôi hỏi anh đó Viên đạn đâu rồi”
“Ba mươi hai, ba mươi mốt, ba mươi…”
Haley hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, nắm tay giơ cao, đấm mạnh xuống mặt Ian, “Anh mẹ nó giấu đạn ở đâu được chứ”
Trong khi đó, Ian chỉ lạnh lùng nhìn y, thanh âm rét cóng, “Cậu thật muốn bắn vỡ đầu mình đi”
Haley ngẩng đầu, nhìn về phía nơi đầu tiên Ian tìm được khẩu súng. Y cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức lao về phía chiếc hộp kia.
Ian xoay người, đem Haley đè xuống, giữ chặt eo y, đem đối phương kéo trở lại.
Haley vươn tay, cố hết sức như muốn kéo dài cơ thể mình, tựa như sắp lao khỏi trói buộc phía sau. Rốt cuộc y cũng với được chiếc hộp, hất đổ nó. Một viên đạn từ bên trong lăn ra.
Thần kinh Ian như thể bị kéo căng. Một khắc ấy hắn thật muốn đem cánh tay Haley bẻ gãy
Hắn sao có thể để cho tên kia chết.
Lúc trước là không nỡ.
Hiện tại, sau khi nghe y thừa nhận ‘bí mật’ mà chính mình đã sớm đoán ra, hắn càng chẳng thể
“Mười một, mười, chín…”
Haley nghiến chặt răng, vừa ý đồ đá văng Ian, vừa lê người trên đất, tìm cách nhặt lên viên đạn. Trong khi đó, Ian vẫn đè nặng trên lưng y, một tay đè đầu người kia, tay kia hung hăng đè lại cánh tay vươn dài của đối phương.
“Hư… Hư… Bình tĩnh lại nào. Bọn họ nhất định không thả chúng ta đi đâu.” Trên mặt Ian không có bất cứ cảm xúc nào. Hắn đem đầu Haley kéo vào ***g ngực mình, tay đè trên trán y. Ian có thể cảm nhận được nước mắt Haley xuyên qua từng kẽ tay của mình, chảy xuống.
Ấm áp, thậm chí thời điểm nước mặt len qua kẽ tay, còn xuất hiện ảo giác như thể da thịt như bị phỏng.
Đó là sự cố chấp của Haley, cùng với giãy dụa và tuyệt vọng của y.
“Ba, hai, một… Thời gian đếm ngược kết thúc. Thanh tra Russell này, anh thật sự khiến chúng tôi thất vọng. Tôi và Christopher phải đi rồi, chúc cho thi thể của các vị nhanh chóng được người ta tìm thấy.”
Radio im bặt.
Toàn bộ thùng xe chìm trong im lặng.
Chỉ còn duy nhất nhịp thở nặng nề cùng nhịp tim rõ ràng của bọn họ.
“Anh vì sao lại làm vậy… Bọn họ sẽ thả anh ra. Chỉ có thả cho anh đi, bọn họ mới có thể cười nhạo sự vô dụng của toàn bộ Cục điều tra liên bang”
Haley bị Ian chật vật đè lại. Y hung hăng tự nện đầu mình xuống nền đất, phát ra thanh âm trầm đục.
“Bọn họ sẽ không làm vậy. Hunter không thể dựa vào chúng ta để chứng minh đều mình muốn thấy. Mà Christopher chỉ muốn tìm chút thú vui mà thôi.”
Ngay cả lúc này, thanh âm Ian vẫn như cũ lãnh tỉnh.
“Chúng ta sẽ nghẹt thở mà chết ở nơi này.”
Cảm giác được tay Haley đã buông viên đạn ra, Ian cũng dần dần thả lỏng, để cho đối phương ngồi dậy.
“Nếu sự sống chỉ còn lại vài giờ hoặc vài phút, cậu không cảm thấy ở nơi này oán giận bản thân rồi chấp nhận thất bại mà tự sát là một điều ngu xuẩn sao? Hơn nữa, cậu không phải cũng muốn chứng minh với tôi à?”
Ian vươn đầu ngón tay, chậm rãi lướt qua gương mặt Haley, giúp đối phương lau đi nước mắt.
“Chứng minh cái gì?” Haley cúi đầu, tóc mãi rũ xuống, che đi tầm mắt.
“Chứng minh gì đó đều không quan trọng. Chỉ cần nắm được kết quả phải trả giá thật lớn.”
“Anh không nên đem đạn lấy ra.”
“Bởi vì tôi không muốn để cậu chứng minh kết quả kia.” Ian nghiêng mặt đi, lời nói nơi đầu môi không còn lạnh lùng như trước. Đầu ngón tay hắn dừng lại trên chóp mũi Haley, khẽ búng một cái.
Haley khựng lại, chầm chậm ngước mặt lên, lộ ra biểu tình sửng sốt, “Anh chưa từng ôn nhu với tôi như vậy. Mặc kệ là tám năm trước, khi tôi chỉ là một đứa nhỏ. Anh cũng chỉ dành cho tôi những lời lẽ khắc nghiệt mà thôi. Gì mà nếu không nói thật thì cứ ở lại nơi này đi, gì mà không đi nổi nữa thì cứ ở đó mà chờ chết.”
“Bởi vì hiện tại cậu đã trưởng thành, những uy hiếp này không còn hiệu nghiệm nữa.”
Khóe môi Ian hơi cong lên.
Haley nhắm mắt, đè trán lại mình, “A, trời a… Trời ạ, vì cái gì tôi cảm giác hiện tại bản thân bị anh xem như đứa nhỏ mà chiều chuộng vậy chứ?”
“Cậu là đứa nhỏ sao? Tên khốn bẻ gãy ba ngón tay tôi sao có thể là một đứa nhỏ chứ?”
Chỉ nghe vài tiếng roạt roạt hai tiếng, Ian tự đem những ngón tay bị trật khớp của mình trở về đúng vị trí. Biểu tình nghiến răng nghiến lợi của hắn chứng tỏ chính mình đang vô cùng đau nhức.
“Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ…” Haley đem đầu mình chôn giữa hai chân, súng ném qua một bên.