Mê Cung Tội Ác

Chương 5: Lời Cảnh Báo Từ Quá Khứ



Chương 5: Lời Cảnh Báo Từ Quá Khứ

Chương 5: Lời Cảnh Báo Từ Quá Khứ

Nguyễn Văn Toàn ngồi trong phòng riêng, đối diện với Khải Minh. Toàn trông như một người đang ngồi trên mép vực thẳm, đôi mắt sâu thẳm đầy nỗi sợ hãi và mệt mỏi. Khải Minh ngồi đối diện, yên lặng quan sát, đôi mắt lạnh lùng của anh xuyên thấu qua sự phòng thủ yếu ớt của Toàn.

"Anh biết chuyện gì đang diễn ra, đúng không, Toàn?" Khải Minh nói, giọng anh trầm và đều đặn, như tiếng gió lùa qua những góc tối của thành phố.

Toàn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói anh ta run rẩy. "Tôi... tôi không biết anh đang nói về cái gì. Tôi chỉ làm những gì mà bà ấy yêu cầu. Tôi không có lựa chọn nào khác."

Khải Minh nhếch mép cười nhạt, nụ cười không chứa chút niềm vui nào. Anh nghiêng người về phía trước, đôi mắt sắc lạnh, như muốn xuyên thủng lớp phòng thủ mong manh của Toàn. "Anh có lựa chọn, Toàn. Nhưng anh đã chọn cách im lặng, và điều đó đang khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tôi muốn biết về kế hoạch của bà Lan. Và tôi biết anh cũng muốn trút bỏ gánh nặng này."

Toàn thở dài, như thể mỗi hơi thở đều mang theo nỗi sợ và đau khổ. Anh ta cúi đầu, đôi tay đan vào nhau, rồi từ từ nói, giọng anh như nghẹn lại. "Bà ta... bà ta muốn loại bỏ Hoàng Nam. Bà ấy biết Hoàng Nam đang nghi ngờ và muốn thay đổi di chúc, và điều đó sẽ làm bà ta mất tất cả. Bà ta bắt tôi phải im lặng, bảo rằng nếu tôi nói ra sự thật... tôi sẽ mất đi tất cả. Gia đình, sự nghiệp, mọi thứ."

Khải Minh im lặng lắng nghe, đôi mắt không rời khỏi Toàn. Sự thật đang dần hiện ra, như những mảnh ghép của bức tranh tối tăm đang được đặt vào đúng chỗ. "Tôi hiểu rồi, Toàn. Nhưng nếu anh không đứng lên, không chỉ anh mà còn nhiều người khác sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi này mãi mãi. Tôi hứa sẽ bảo vệ anh, nhưng anh phải hợp tác với tôi."

Toàn ngẩng lên, đôi mắt lộ rõ sự đấu tranh nội tâm. Cuối cùng, anh ta gật đầu chậm rãi, như vừa đưa ra một quyết định khó khăn. "Tôi sẽ nói. Tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết. Nhưng anh phải hứa... phải bảo vệ tôi khỏi bà ta."



Khải Minh mỉm cười, nụ cười mờ nhạt nhưng ẩn chứa sự kiên định. "Tôi hứa, Toàn. Chúng ta sẽ đưa sự thật ra ánh sáng."

...

Đêm đó, khi ánh đèn đường mờ nhạt phủ lên những con hẻm tối tăm của thành phố, Linh Chi xuất hiện tại cửa phòng Khải Minh. Cô run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, như vừa trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý khủng kh·iếp. Trong tay cô là một mẩu giấy nhỏ, nhàu nát.

"Anh Khải Minh... đây là thứ mà tôi tìm thấy khi dọn phòng của Hoàng Nam. Trước khi anh ấy mất, anh ấy đã viết nó." Cô nói, giọng khản đặc, đôi tay run rẩy đưa tờ giấy cho Khải Minh.

Khải Minh nhận lấy tờ giấy, mở ra, đôi mắt anh dán chặt vào những dòng chữ viết tay. "Bà Lan, tôi biết bà đang làm gì. Tôi sẽ không để bà tiếp tục l·ạm d·ụng tài sản của gia đình. Tôi sẽ nói tất cả." Lời cảnh báo của Hoàng Nam, được viết bằng nét chữ vội vã nhưng đầy kiên quyết, như một dấu hiệu cuối cùng trước khi sự thật bị c·hôn v·ùi.

Khải Minh nhìn Linh Chi, đôi mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Anh gật đầu, giọng nói trầm nhưng đầy sức mạnh. "Cảm ơn cô, Linh Chi. Chúng ta sẽ không để sự thật này bị c·hôn v·ùi. Đây là lời cảnh báo cuối cùng của Hoàng Nam, và cũng là chìa khóa để mở ra tất cả."

Linh Chi gật đầu, nước mắt tràn trên gương mặt cô. Khải Minh quay lại nhìn tờ giấy trong tay mình, những dòng chữ như đang cháy lên dưới ánh đèn mờ nhạt. Sự thật đang dần hiện ra, và anh biết mình không thể dừng lại cho đến khi tất cả được phơi bày.

.

.



.

Khải Minh đến nhà ông Bình vào lúc đêm muộn. Ánh trăng yếu ớt rọi xuống những bức tường loang lổ, khiến căn nhà trông như một nhân chứng câm lặng cho những bí mật tăm tối. Không khí tĩnh mịch, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích từ khu vườn sau nhà, như một bài nhạc nền ảm đạm. Khi ông Bình mở cửa, khuôn mặt ông tái nhợt, và vẻ hoảng loạn lộ rõ trong ánh mắt, dù ông cố gắng giấu đi.

"Ông Bình, tôi nghĩ đã đến lúc ông phải nói thật," Khải Minh nói khi họ ngồi xuống. Giọng anh đều đều, không nhanh không chậm, nhưng từng từ như lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua sự phòng thủ của người đối diện. "Bà Lan đã làm gì, và tại sao ông lại dính líu đến chuyện này?"

Ông Bình nuốt khan, bàn tay run rẩy siết chặt nhau, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi... tôi không biết anh đang nói gì, thám tử. Tôi chỉ làm những gì tôi nghĩ là đúng."

Khải Minh nhìn thẳng vào mắt ông Bình, đôi mắt anh như hai cái đinh nhọn đóng thẳng vào tâm can người đối diện. "Đừng cố giấu nữa, ông Bình. Chúng ta đều biết ông không phải kẻ trong sạch. Ông nghĩ rằng dựng hiện trường giả và giúp bà Lan che đậy sự thật là điều đúng đắn sao?"

Ông Bình nhướn mày, nỗ lực tìm cách lảng tránh, nhưng giọng ông trở nên lạc đi. "Anh không hiểu... Tôi chỉ muốn giúp đỡ gia đình họ. Chỉ là để mọi người được an toàn thôi."

"Giúp đỡ bằng cách nào? Che giấu sự thật, dối trá và dựng lên những trò hề để đánh lừa công lý?" Khải Minh đứng dậy, đôi mắt anh không rời khỏi ông Bình. "Ông nghĩ điều đó là đúng ư? Ông đang đùa với pháp luật và cả lương tâm của mình đấy."



Ông Bình cứng đờ, trán lấm tấm mồ hôi. Ông cố bám vào những lời biện hộ yếu ớt, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của Khải Minh, lớp phòng thủ của ông bắt đầu rạn nứt. "Tôi... tôi không có lựa chọn nào khác," ông nói, giọng khàn và run rẩy. "Bà Lan... bà ấy đã ép buộc tôi. Nếu tôi không làm theo, tôi sẽ mất tất cả... sự nghiệp, gia đình... Tôi chỉ là một quân cờ trong tay bà ấy."

Khải Minh dựa lưng vào ghế, đôi mắt anh sắc bén không rời khỏi ông Bình. Căn phòng ngột ngạt, không khí đặc quánh lại bởi những lời nói dối vừa bị phơi bày. Khải Minh biết phòng tuyến tâm lý của ông Bình tới giới hạn. Anh biết một điều tra viên xuất sắc lúc này cần làm gì - giữ im lặng. Anh để sự im lặng kéo dài, như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm trí ông Bình, khiến ông bối rối và lúng túng.

Khải Minh móc ra một điếu thuốc, bật lửa, ngọn lửa nhảy múa một cách lạnh lùng trong bóng tối. Anh nhả khói chậm rãi, làn khói lượn lờ trong không gian như những suy nghĩ phức tạp đang quẩn quanh trong đầu ông Bình. Anh không nói gì, chỉ để sự im lặng và khói thuốc làm công việc của mình - tạo áp lực, ép ông Bình vào đường cùng.

"Tôi hiểu, ông Bình. Nhưng ông phải biết rằng nếu không đứng về phía sự thật, hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn." Khải Minh nói, khi cảm thấy thời cơ đã tới, giọng anh trầm hơn, như một lời khuyên nhủ. "Ông đã bị lôi kéo, nhưng vẫn còn thời gian để sửa sai. Hãy cho tôi biết tất cả những gì ông biết."

Ông Bình thở dài, như thể tất cả sức lực của ông đã bị rút cạn. Đôi mắt ông đục ngầu, dường như ông đang nhìn thẳng vào vực thẳm của chính mình.

"Bà Lan... bà ấy lợi dụng tôi," ông nói, giọng vỡ vụn. "Bà ta nói rằng cần tôi giúp đỡ, một mình bà ấy không thể làm được. Bà nói tôi chỉ cần dựng hiện trường giả, làm cho mọi thứ trông như một vụ t·ranh c·hấp gia đình, đổ hết tội cho cậu Toàn thì tất cả sẽ ổn. Nhưng rồi mọi chuyện càng lúc càng phức tạp."

Ông dừng lại, đôi bàn tay run rẩy ôm lấy mặt. "Tôi đã giúp bà Lan tạo dấu vân tay giả trên chiếc tủ và bỏ chiếc hộp gỗ lại. Tôi biết bà ta lợi dụng tôi, nếu cậu Toàn không chịu tội thay bà ta, thì tôi sẽ phải thế chỗ cậu ấy. Ban đầu, tôi và bà ta nghĩ sẽ không ai phát hiện ra hiện trường giả, bà ta làm vậy cũng chỉ vì cẩn thận mà thôi. Nhưng sau khi anh đến, với sự thông minh và sắc sảo của mình, bà ta bắt đầu sợ hãi."

Ông Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt đục ngầu đầy sự tuyệt vọng. "Bà Lan yêu cầu tôi lẻn vào phòng Hoàng Nam, để anh bắt gặp. Bà biết anh sẽ nghi ngờ hành vi kỳ lạ của tôi và điều tra theo một đầu mối sai lầm. Nhưng ngay hôm đó khi anh không ngăn tôi lại, tôi đã biết mọi chuyện bại lộ. Tôi biết mình đã làm sai... Tôi chỉ muốn giữ an toàn cho mình thôi."

Khải Minh nhả một làn khói cuối cùng, đôi mắt anh nhìn xoáy vào ông Bình, rồi dập tàn thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn. "Ông đã làm sai, đúng vậy. Nhưng giờ ông có cơ hội để sửa sai. Nếu ông đứng về phía sự thật, tôi sẽ bảo vệ ông. Hãy tin tôi."

Ông Bình cuối cùng cũng gật đầu, như thể mọi sức mạnh trong ông đã bị cuốn trôi. Ông thừa nhận mình chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của bà Lan, rằng ông đã bị bà lợi dụng để làm nhiễu loạn hướng điều tra. Khải Minh đứng dậy, đôi mắt anh dịu đi, không còn vẻ sắc lạnh như lúc đầu.

"Cảm ơn ông, ông Bình. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc điều tra." Anh nói, giọng bình thản nhưng đầy ý nghĩa. "Tôi sẽ quay lại biệt thự và làm sáng tỏ tất cả."

Ông Bình nhìn theo bóng Khải Minh khuất dần ra cửa, ánh mắt ông đầy sự mệt mỏi và ân hận. Cánh cửa khép lại, để lại căn phòng chìm trong bóng tối nặng nề. Khải Minh bước ra ngoài, ánh trăng vẫn chiếu lên những bức tường loang lổ, nhưng lần này, nó mang một ý nghĩa khác. Như thể ánh sáng đó là lời nhắc nhở rằng cuộc hành trình tìm kiếm sự thật của anh đã gần đi đến hồi kết.