Khải Minh bước vào sảnh chính của khu nghỉ dưỡng cao cấp, nơi bữa tiệc trước lễ cưới của Nguyễn Ngọc Lan và Lê Minh Quân diễn ra. Ánh đèn pha lê tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu trên những tấm kính trong suốt, tạo nên một không gian hào nhoáng và xa hoa. Không khí tiệc tùng ngập tràn trong âm thanh du dương của dàn nhạc giao hưởng, nhưng anh có thể cảm nhận một dòng chảy ngầm không thoải mái trong đám đông.
Ánh mắt anh lướt qua từng khuôn mặt. Đa số là những người ăn mặc sang trọng, miệng nở nụ cười nhưng ánh mắt thì lạnh lùng, có chút gì đó tính toán. Khải Minh luôn có cách để phân biệt nụ cười thật sự và những nụ cười xã giao. Bằng sự quan sát tỉ mỉ, anh nhận ra một vài người đang cố tránh ánh mắt của nhau, có lẽ là những cuộc đối đầu không mấy dễ chịu trên thương trường. Minh đứng lặng ở góc phòng, quan sát như một người ngoài cuộc, và điều đó khiến anh trở nên nổi bật hơn hẳn giữa đám đông xa hoa này.
“Anh Khải Minh, ” Một giọng nói vang lên từ bên cạnh. Minh quay sang, bắt gặp đôi mắt lo âu của Nguyễn Ngọc Lan. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nước biển, ánh sáng phản chiếu lên vải lụa càng làm cô thêm rực rỡ. Nhưng Khải Minh có thể nhìn thấy sự căng thẳng hiện rõ trong đôi mắt cô. Ngọc Lan tiến lại gần, nụ cười cố nở trên môi nhưng không thể che giấu được sự lo lắng.
“Chào cô Ngọc Lan,” Minh nói, nhấc nhẹ ly rượu vang trên tay để chào hỏi. “Cô có vẻ không thoải mái lắm nhỉ?”
Ngọc Lan liếc mắt nhìn quanh, rồi cúi người lại gần Khải Minh, giọng cô thấp đi. “Anh đến rồi, tôi thật sự cảm ơn anh. Anh có thể cảm thấy không khí ở đây... có gì đó rất kỳ lạ, phải không?”
Minh gật đầu nhẹ. “Thực sự thì có, cô nói đúng. Nhưng tôi nghĩ điều quan trọng hơn là chính cô đang cảm thấy bất an. Điều gì khiến cô lo lắng đến vậy?”
Ngọc Lan chưa kịp trả lời thì Lê Minh Quân, chú rể, bước đến cạnh cô. Anh ta cao lớn, phong thái tự tin, vẻ ngoài lịch lãm. Quân ôm nhẹ vai Ngọc Lan, nở một nụ cười thân thiện với Minh. “Chào anh, Khải Minh phải không? Ngọc Lan có nói với tôi về anh. Cảm ơn anh đã đến.”
Minh gật đầu, đánh giá Quân một cách kín đáo. “Chào anh Quân. Chúc mừng hai người sắp cưới. Tôi rất vui khi được mời đến.”
Quân khẽ cười, mắt anh ta lướt qua Khải Minh trước khi quay lại nhìn Ngọc Lan. “Anh Khải Minh, tôi biết có thể Ngọc Lan hơi lo lắng quá mức, nhưng cô ấy đã nhờ anh, và tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của cô ấy. Anh cứ thoải mái ở đây, xem như là bạn của chúng tôi.”
Minh nhìn thẳng vào mắt Minh Quân. “Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn anh.”
Sau khi trao đổi một vài câu xã giao, Quân quay sang nắm tay Ngọc Lan, nói với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng. “Em yêu, chúng ta nên đi chào hỏi các vị khách khác nữa. Anh sẽ ở bên cạnh em suốt mà.”
Ngọc Lan khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ do dự nhưng vẫn theo lời Quân. Cô quay sang Khải Minh, nhẹ nhàng nói, “Tôi rất mong anh sẽ giúp chúng tôi.” Rồi cô cùng Quân rời đi, để lại Khải Minh một mình giữa đám đông.
Khải Minh đứng đó một lúc, quan sát cặp đôi đi xa dần, rồi quay lại tập trung vào khung cảnh xung quanh. Những tiếng cười, những ly rượu chạm nhau, và ánh mắt dò xét của những người không thân quen. Khải Minh nhìn thấy một người phụ nữ đang rời khỏi bàn tiệc, gương mặt cau có. Đó là Lê Thị Bích, đối tác kinh doanh của gia đình Ngọc Lan. Cô vừa có một cuộc trò chuyện khá căng thẳng với cô dâu, và điều đó không thoát khỏi sự chú ý của anh.
“Lê Thị Bích,” Khải Minh lẩm bẩm, mắt dõi theo cô ta rời khỏi bữa tiệc. Anh đã nghe qua về Bích - một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán nhưng cũng đầy tham vọng. Đối với anh, biểu hiện của cô ta tối nay có vẻ như đang che giấu điều gì đó, một loại tức giận âm ỉ, có lẽ liên quan đến chuyện làm ăn với gia đình Ngọc Lan.
Khải Minh quyết định sẽ để ý thêm về Bích sau. Anh tiếp tục quan sát buổi tiệc, cho đến khi một nhân viên khách sạn tiến đến chỗ Minh Quân và Ngọc Lan, thì thầm gì đó vào tai họ. Minh có thể thấy ánh mắt lo âu của Ngọc Lan ngay lập tức trở lại, còn Minh Quân thì khẽ cau mày. Sau khi nói chuyện với nhân viên, cả hai đi về phía Khải Minh.
“Anh Khải Minh,” Quân nói, giọng có chút căng thẳng. “Nhân viên khách sạn vừa thông báo rằng hệ thống camera an ninh gặp sự cố. Anh có thể đi kiểm tra cùng tôi không?”
Khải Minh gật đầu, liếc nhìn Ngọc Lan. Cô trông rất lo lắng. “Em yêu, em nên về phòng nghỉ ngơi đi,” Minh Quân nói với Ngọc Lan. “Anh và anh Khải Minh sẽ kiểm tra. Đừng lo lắng quá.”
Ngọc Lan gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được nỗi lo sợ. Cô quay đi, để lại Minh Quân và Khải Minh cùng nhân viên khách sạn. Khải Minh bước theo Minh Quân và nhân viên qua hành lang rộng lớn của khách sạn, dẫn đến phòng an ninh.
Khi đến phòng an ninh, Khải Minh quan sát kỹ xung quanh. Phòng an ninh nhỏ nhưng đầy thiết bị. Các màn hình camera hiển thị khắp các góc của khu nghỉ dưỡng, nhưng bây giờ tất cả đều chỉ còn là màu đen. Nhân viên khách sạn nhanh chóng giải thích rằng có thể đường dây có vấn đề, và họ đang cố gắng khắc phục sự cố.
Khải Minh nhìn qua những thiết bị, rồi quay sang Quân. “Anh nghĩ sao về chuyện này? Hệ thống an ninh của một nơi cao cấp như thế này mà lại gặp sự cố đúng vào đêm nay?”
Quân nhún vai, giọng điệu lo lắng. “Tôi cũng thấy kỳ lạ. Nhưng có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi. Dù sao cũng mong anh có thể giúp để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.”
Khải Minh gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi màn hình đen ngòm trước mặt. “Chúng ta hãy xem xét kỹ hơn. Tôi không tin vào sự trùng hợp.”
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng mà không tìm thấy dấu hiệu nào đáng ngờ, Quân và Minh quay trở lại buổi tiệc. Nhưng khi vừa bước vào sảnh, một nhân viên khác đã chạy tới, gương mặt tái mét.
“Có chuyện rồi, thưa anh Quân. Có người phát hiện cô Ngọc Lan... cô ấy... cô ấy đã bị g·iết trong phòng!”
Lời nói của nhân viên khiến không gian như đông cứng lại. Khải Minh nhìn chằm chằm vào người nhân viên, tim anh chợt thắt lại. Minh Quân sững người, mắt mở lớn, rồi lập tức lao về phía cầu thang dẫn lên phòng của Ngọc Lan. Khải Minh nhanh chóng theo sau anh ta.
Khi đến nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt Minh là một khung cảnh đau lòng. Ngọc Lan nằm bất động trên sàn nhà, xung quanh cô là những bông hoa cưới đã bị giẫm nát. Một khẩu súng lục nhỏ nằm gần đó, như thể chỉ ra rằng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng Khải Minh biết, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Anh cúi xuống, quan sát hiện trường. Vết thương trên người Ngọc Lan, vị trí khẩu súng, tất cả đều là những chi tiết quan trọng. Khải Minh nhanh chóng yêu cầu nhân viên không để ai vào phòng, đồng thời gọi điện báo cảnh sát. Đôi mắt anh lướt qua từng chi tiết nhỏ nhặt, và trực giác mách bảo anh rằng đây không phải là một vụ t·ự s·át đơn giản.
Khải Minh quay sang nhìn Minh Quân. Anh ta đứng đó, mắt mở lớn, đôi tay run rẩy. Minh Quân cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng vẻ mặt thất thần không thể giấu được. Khải Minh có thể thấy rõ sự bàng hoàng lẫn nỗi đau trên khuôn mặt anh ta.
Khải Minh giữ khoảng cách, đứng lặng vài giây, đôi mắt dò xét từng phản ứng nhỏ nhất của Minh Quân. “Anh Minh Quân, hãy bình tĩnh lại. Chúng ta cần giữ hiện trường nguyên vẹn và chờ cảnh sát đến,” Minh nói, giọng điệu chắc chắn nhưng không kém phần trấn an.
Minh Quân gật đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Anh ta nhìn Ngọc Lan một lần nữa, rồi quay sang Khải Minh, giọng lạc đi: “Anh Khải Minh, xin hãy giúp tôi. Tôi không thể tin chuyện này đã xảy ra.”
Khải Minh đặt tay lên vai Minh Quân, giữ giọng điềm tĩnh. “Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Nhưng ngay lúc này, anh cần bình tĩnh và để cảnh sát làm nhiệm vụ của mình. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, bất kể nó là gì.”
Cảnh sát đến chỉ trong vài phút sau đó, đèn đỏ xanh nhấp nháy ngoài cửa sổ, cắt ngang màn đêm. Khải Minh nhìn theo họ, trong đầu đã bắt đầu lên những kế hoạch tiếp theo. Đây không chỉ là một vụ g·iết người, đây là sự khởi đầu của một bí ẩn mà anh chắc chắn sẽ phải đào sâu hơn nữa.