Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 48: Bệnh nhân



Laura ôm lấy đầu mình, nhưng vẫn không ngừng nhai.

Quá đói. Những vụn giấy cô đã ăn chỉ mang lại cảm giác no tạm thời, không cung cấp được năng lượng cần thiết để duy trì hoạt động cơ thể. Miếng thịt hun khói đã nguội ngắt, mùi vị chẳng ra gì, nhưng Laura không bận tâm, miễn là có thứ để ăn.

Khóe miệng cô dính chút dầu mỡ. Cô cố sức nuốt vội miếng thịt, trong khi bên tai, giọng nói của một người đàn ông dần rõ ràng hơn.

Quản lý nhà bếp bị cái bóp tay của Caesar làm cho tỉnh hẳn, lắp bắp xin lỗi. Caesar buông tay ông ta ra, lịch sự giải thích rằng bạn đồng hành của mình bị mộng du, nên thường vô thức đi lại vào ban đêm...

Laura ăn quá vội, không nhai kỹ. Khi cố nuốt chửng, cổ họng cô đau rát.

Nhưng không sao.

So với những nỗi đau lớn hơn mà cô từng chịu, chuyện này chẳng đáng gì.

Khi người quản lý rời đi trong dáng vẻ sợ hãi, Caesar mới quay lại nhìn Laura đang co rúm thành một khối.

Cô trông thảm hại vô cùng.

Mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra ngoài, trên tay thoảng mùi thịt ướp. Mái tóc xõa xuống che khuất khuôn mặt, cô núp trong góc này chỉ để có thể ăn no.

Caesar từng xem hồ sơ của cô. Anh biết cô đã bị đánh nhiều lần vì tội trộm đồ ăn.

Cô gái này... thật đáng thương.

Thực tế, đây không phải lần đầu Caesar chứng kiến Laura phải chịu đói.

Khi mới gặp cô, cô bị giam trong ngục, nhưng chỉ toàn nghĩ đến việc kiếm gì đó để ăn.

Không phải vì tham ăn, mà vì thiếu hụt năng lượng trầm trọng đến mức không ăn thì sẽ chết.

Caesar hỏi, "Đói sao? Sao không gọi cho nhân viên giao đồ ăn?"

Laura nhỏ giọng đáp, "Người giao đồ là người tôi từng quen... Điều đó không tốt cho ngài."

Caesar đưa cho cô một tờ giấy, "Ăn trộm như thế này thì tốt cho tôi à?"

Laura nhanh chóng giật lấy tờ giấy, che miệng lại, dùng sức lau mạnh, không trả lời.

Caesar vươn tay, kéo cô đứng dậy.

"Lần sau đói thì gọi cho tôi," Caesar nói. "Cô cần thay đổi suy nghĩ, Laura. Cô cần nhận thức đúng về thân phận của mình."

"... Nhận thức gì chứ," Laura vừa dùng giấy lau dầu mỡ trên miệng, vừa nhíu mày vò nát tờ giấy trong tay, cọ mạnh để xóa sạch vết dầu. Cô hỏi, "Ngài thực sự cho rằng điều này là bình thường sao?"

Caesar nói, "Cô muốn ăn gì nữa? Tôi sẽ bảo người mang tới."

"Đây không phải vấn đề ăn uống." Laura ngắt lời anh. "Ngài Caesar, ngài không có trái tim sao? Ngài thực sự nghĩ rằng người Asti sinh ra đã thấp kém, đáng bị nhốt như súc vật à? Lý tưởng chính trị của ngài là phân loại con người thành ba bảy hạng sao? Sau khi giết hết người Asti, mục tiêu tiếp theo của ngài là gì? Là dân tộc nào?"

Caesar gọi tên cô, "Laura."

Laura cúi đầu, nhẹ nhàng tựa vào cánh tay anh, "... Xin lỗi. Hôm nay tôi hơi mất kiểm soát cảm xúc."

Nhiều lần bị cô gái nhỏ này làm cho tức điên, Caesar thực sự đã muốn cô phải xin lỗi và từ bỏ những suy nghĩ ngoan cố, khó chịu đó.

Nhưng giờ cô đã xin lỗi.

Caesar lại không cảm thấy dễ chịu chút nào.

"... Nhưng tất cả những điều đó đều là sự thật. Chúng tôi cũng là một phần của đất nước này. Chúng tôi đặt niềm tin vào quốc gia, và chúng tôi cũng cần được hưởng các quyền lợi hợp pháp," Laura hít một hơi sâu, rồi nói. "Ngài nghĩ sao? Trong xã hội hiện đại, còn người có sức khỏe, trí tuệ bình thường mà chết đói – đó là điều bình thường à?"

Caesar đặt tay lên trán cô.

Anh nói, "Cô bị sốt rồi."

Laura biết sức khỏe của mình hiện tại không ổn. Những mảnh giấy trong dạ dày có lẽ đã gây tổn thương, có thể làm rách niêm mạc dạ dày, dẫn đến một chút nhiễm trùng, khiến hệ miễn dịch phản ứng và gây sốt.

Cô đặt trán lên ngực Caesar.

"Ngài có thể nghĩ nhiều hơn về tôi một chút không?" Laura chìa tay, yếu ớt kéo nhẹ áo anh, ánh mắt tội nghiệp. "Ngài muốn tôi chết đói thật sao?"

Caesar bế cô lên, đưa cô trở lại phòng, gọi bác sĩ riêng đến khám.

Anh còn phải tiếp tục cuộc họp.

Cuộc họp về kế hoạch số hai, về... cách quản lý người Asti.

Khi Caesar bước vào phòng họp sáng đèn, các nhân viên lập tức cúi đầu chào anh. Năm ngày nữa, Caesar sẽ nhậm chức Tổng thống.

Thủ tướng đương nhiệm, Lampard, là người được gia tộc Salieri ủng hộ. Ngày trước, Công tước Salieri đã chọn một số người để đào tạo, và Lampard nằm trong số đó. Nhưng Caesar mới là người âm thầm vận động, đưa Lampard lên vị trí Thủ tướng.

Do đó, khi Caesar xuất hiện, Lampard cũng đứng dậy, mỉm cười gọi anh, "Thượng Tướng."

Caesar khẽ gật đầu.

Đây là một cuộc họp nội bộ, chỉ có các nhân vật nòng cốt của đảng cầm quyền. Lampard là lãnh đạo trên danh nghĩa, nhưng thực tế, Caesar mới là người đứng sau chỉ đạo và kết nối.

Đến tuổi này mà đạt vị trí như Caesar, anh là người đầu tiên trong Đế quốc.

Dù xuất thân của anh khiến một số người bất mãn, nhưng những biện pháp cứng rắn với tộc Asti trước đây, cộng với việc nhanh chóng đảm bảo trật tự ở thủ đô, đã giúp Caesar giành được sự ủng hộ từ đa số nội các và hạ viện.

Tối nay, sau khi lắng nghe những ý kiến dài dòng từ mọi người, Caesar đặt bút xuống và hỏi, "Tổ chức nhân quyền quốc tế có ý kiến gì?"

Lampard ngớ người, như nghe phải chuyện hoang đường, bật cười lớn, "Chúng chỉ là tay sai của quốc gia XX, lợi dụng danh nghĩa nhân quyền để trừng phạt những nước đối đầu. Không cần bận tâm—"

"Không," Caesar lặng lẽ nói, "Tôi cho rằng việc xây dựng trại tập trung là không phù hợp."

Nụ cười của Lampard lập tức tắt ngấm. Ông ta gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Những người khác đều nhìn nhau bối rối. Trong số đó, người lớn tuổi nhất là Bộ trưởng Du Tùng Lan, nhìn chằm chằm vào Caesar rồi đột ngột nói, "Nghe nói Thượng Tướng đã đánh dấu vĩnh viễn một Omega nữ có thân thế gây tranh cãi? Ngài bị mê hoặc bởi một kẻ thuộc chủng tộc thấp kém sao?"

Caesar đáp, "Tôi từng nghe nói rằng, ngoại tình ở tuổi già có thể khiến người ta bừng bừng sức sống. Cảm ơn ngài Bộ trưởng Du Tùng Lan đã chứng minh điều đó. Quả nhiên, nhờ mối tình bất chính của mình, ngài trông trẻ trung hẳn ra, đến mức như một gã trai trẻ dám ngông cuồng phỏng đoán chuyện riêng của người khác trong một buổi họp nghiêm túc như thế này."

Bộ trưởng Du bị nghẹn họng, không nói thêm lời nào.

Lampard có vẻ nhức đầu, ông cẩn thận lựa lời,  "Thưa ngài, hôm qua ngài không hề tỏ ra phản đối chuyện này."

"Hôm qua các ông cũng chưa đề cập đến việc tiến hành thanh trừng sắc tộc, tàn sát hàng loạt," Caesar đáp. "Tôi từng nói rồi, súng của chúng ta không nên chĩa vào những đứa trẻ vô tội, kể cả chúng là người Asti."

Lampard tháo kính ra, lấy khăn nhung lau đi lau lại.

"Hôm nay tôi xem lại tài liệu và nhận ra đó là một việc không hợp lý," Caesar tiếp lời. "Tôi không phủ nhận trong số họ có những phần tử cực đoan nguy hiểm, cũng có những tổ chức cực đoan đe dọa đời sống của công dân bình thường. Nhưng điều đó không thể biện minh cho kế hoạch tiêu diệt toàn bộ một dân tộc. Nếu thực sự tiến hành giết chóc, vậy thì chúng ta có khác gì Đức Quốc Xã?"

Lampard chắp hai tay lại, im lặng không nói.

Caesar quét mắt nhìn quanh phòng, giọng nói vang lên dứt khoát, "Tôi phản đối việc xây dựng các trại tập trung, đó là giới hạn cuối cùng của tôi."

Sau cuộc họp, Caesar bước ra hành lang.

Lampard căm ghét người Asti đến mức tất cả thợ làm vườn ở dinh Thủ tướng đều phải là công dân Đế quốc bình thường. Những người Asti trước đây từng làm việc ở đây giờ đã chuyển sang phục vụ các quý tộc khác, tản mác khắp nơi.

Mất đi sự chăm sóc của họ, hoa cỏ trong dinh thự không còn vẻ đẹp như trước. Vì công việc làm vườn thường do người Asti đảm nhận, công dân Đế quốc bình thường hiếm khi chọn nghề này, nên rất khó tìm được thợ giỏi.

Những khu vườn trước mắt dù vẫn đẹp, nhưng dường như thiếu mất một phần sức sống.

Caesar đi qua tán cây xanh rậm rạp, đến cuối con đường lát đá, tình cờ thấy Emilia đang lớn tiếng quát mắng Angus.

Caesar lên tiếng,"Emilia, đây không phải nhà."

Emilia mặc dù chưa chính thức tham gia chính trị, nhưng là con gái lớn của gia tộc Salieri và một sĩ quan quân đội dự bị, cô cũng nhận được thư mời tham dự.

Không rõ vì lý do gì, gương mặt Emilia đỏ bừng vì tức giận, còn Angus quỳ một gối dưới đất, cúi đầu im lặng.

Rõ ràng Emilia không muốn để người khác nhìn thấy cảnh này, cô lẩm bẩm ra lệnh cho Angus đứng dậy.

Caesar không hứng thú chứng kiến em gái dạy dỗ người hầu, anh bước qua hai người.

Không muốn Emilia quá ngượng ngùng, Caesar cũng không nhìn kỹ tình huống, càng không chú ý đến váy của Emilia hay ống quần của Angus dính đầy nhựa hoa hồng.

Có lẽ vì Angus từng tập luyện cùng Caesar từ nhỏ, nên trong tiềm thức, anh ta giống như một công dân Đế quốc – dù thời đó, mâu thuẫn sắc tộc còn gay gắt hơn bây giờ.

Caesar đưa tay xoa trán.

Gia tộc Salieri luôn kiên định với quan điểm: vì sự phồn vinh của Đế quốc, có thể hy sinh một số ít người.

Nhưng giờ đây, Caesar bắt đầu nghi ngờ điều đó.

Caesar biết rõ nguyên nhân thực sự của cuộc tấn công đầu tiên nhắm vào người Asti từ trăm năm trước – những điều không bao giờ được ghi trong sách lịch sử.

Sự tồn tại của người Asti đã cản trở nghiêm trọng sự phát triển kinh tế của Đế quốc.

Vì Đế quốc.

Mọi thứ vì Đế quốc.

Caesar không quay lại phòng mình.

... Cũng như Caesar có thể dễ dàng nhận ra mùi hương trên người Laura, cô dường như cũng có thể cảm nhận sự hiện diện của anh trong một phạm vi nhất định.

Mỗi một lần cô đều phản ứng chính xác.

Cô dường như luôn dự đoán được sự xuất hiện của anh, điều này không thể là ngẫu nhiên.

Và chuyện xảy ra tối nay lại một lần nữa chứng minh giả thuyết của Caesar.

Caesar xem đi xem lại đoạn băng ghi hình Laura ăn vụng trong nhà ăn – trước khi Caesar bước vào, cô đã vô thức đứng dậy trong tích tắc, rồi nhanh chóng ngồi xuống, tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.

Caesar tua lại đoạn băng, từng khung hình một quan sát chuyển động của Laura.

Caesar lúc đó vẫn chưa vào nhà ăn, khoảng cách giữa anh và Laura là 263 mét.

263 mét.

Ở khoảng cách xa như vậy, cô vẫn nhạy bén nhận ra, rõ ràng đến từng chi tiết.

Caesar chuyển sang màn hình khác, theo dõi phòng Laura hiện tại.

Anh cho rằng cô cần được dạy dỗ một chút.

Trong phòng, Laura đang truyền dịch. Dù còn ốm, nhưng cô đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ với bác sĩ.

Laura chống cằm, ngân nga hát, nhẹ nhàng nói với bác sĩ, "Ông biết không? Tôi thấy những lời đồn bên ngoài thật quá mức, nào là Thượng Tướnh Caesar là kẻ biến thái, kẻ xấu, tên sát nhân máu lạnh, đồ hung thần khát máu... ôi trời, toàn những lời lố bịch, không đúng chút nào."

Cô nói với giọng dịu dàng, cười rạng rỡ, "Tôi thấy họ đã yêu quái hóa ngài Caesar mất rồi."

Caesar nhìn màn hình, nhìn Laura vui vẻ.

... Con nhóc phiền phức này.

Hình như anh đã sẵn sàng tha thứ cho cô rồi.

Và trong vài giây cuối trước khi tắt màn hình, Caesar nghe thấy Laura nói, "Caesar rõ ràng còn đáng sợ hơn cả yêu quái! Đồ biến thái cũng chẳng đáng sợ bằng anh ta đâu!"